TÔI ĐÃ LỠ YÊU EM MẤT RỒI


Bước sang đường Tiếu Hi vào tiệm bánh kem.

Bên trong bao la bạt ngàn những loại bánh vô cùng đẹp mắt nhưng giá lại vô cùng đắt đỏ ,Sau khi nhìn hết một lượt cô đành hỏi nhân viên "Cô ơi cho tôi hỏi có chiếc bánh kem nhỏ nào không "
"Cô cần loại bao nhiêu ạ"
"Một chiếc bánh kem nhỏ thôi "
"Vậy thì chị sang bên kia ,bên đấy có rất nhiều chiếc bánh kem mini.

Mặc dù nhỏ nhưng chúng có vẻ rất đẹp nhưng với mức giá ấy cô vẫn khó mà mua nổi.

Nhìn mãi cô mới thấy một chiếc bánh vừa với túi tiền.

Tuy không quá lớn lại đơn giản nhưng không còn cách nào khác cô đành mua nó ,rất ngại ngùng nhưng cũng đành nói" Có thể cho tôi một cây nến không "
Nhân viên niềm nở trả lời "Dạ được ạ "
Sau khi mua xong cô vội bước lại cửa hàng ,tay dấu chiếc bánh kem nhỏ sau lưng tiến đến
"Em làm gì lâu vậy"
"À không có gì ,anh nhắm mắt lại đi"

"Sao vậy"
"Nhắm đi"
Nghe lời cô Mục Tân nhắm mắt ,cô vội vàng đem chiếc bánh ra đốt nến
"Được rồi anh mở mắt ra đi "
Mục Tân cười rạng rỡ khiến mấy cô gái bàn bên muốn rụng tim.

Tiếu Hi cũng vội vàng vỗ tay hát bài chúc mừng xinh nhật " Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you "
Tiếu Hi cười rạng rỡ hai tay đưa chiếc bánh đến gần Mục Tân "Này anh ước đi"
"Cảm ơn em ,nhận lấy chiếc bánh Mục Tân chắp tay ước nguyện gì đấy rồi thổi nến
Cả hai cười vui vẻ trong bữa ăn cầm chiếc bánh nhỏ anh đưa đến miệng cô "Nào a".

Tiếu Hi nhận lấy thìa bánh ,cả hai cùng ăn chung một chiếc bánh nhỏ ,cười vui vẻ như những cặp tình nhân.

Ánh nhìn của mọi người trong nhà hàng cứ hướng về hai bọ họ nhưng cả hai đều không quan tâm ,một bữa ăn vô cùng vui vẻ ,tất cả mọi khoảnh khắc vô cùng vui lúc nãy Mục Tân đã nhờ người quay video sẵn bởi anh biết cô đi đâu ,cũng biết rõ cô sẽ làm gì.

Vừa nhận được video Mục Tân liền gửi đến Hàn Cẩn.

Đợi khi Hàn Cẩn xem Mục Tân liền vội thu hồi kèm dòng tin nhắn (Tôi gửi nhầm )
Nhìn thấy chiếc video gửi tới Hàn Cẩn mở ra xem ,hóa ra cô và Mục Tân đi chơi lại còn tổ chức sinh nhật cho nhau ,cười cười nói nói như những cặp tình nhân ,lại còn đeo cùng một loại khăn choàng ,Đôi mắt Hàn Cẩn chở nên vô cùng khó coi ,tay nắm chặt vứt điên thoại sang một bên.

Bên này sau khi ăn xong liền trở Tiếu Hi về nhà ,vào đến nhà Mục Tân xách đồ vào cho Tiếu Hi vừa đi vừa nhắc nhờ " Khi nào rảnh anh sẽ đưa em đi chơi thường xuyên ,tay đau đừng làm việc nhiều ,nhớ ăn uống cho đầy đủ ,còn nữa nhớ mặc đồ anh mua nha ,nhớ! "
Coi Mục Tân dặn dò như những bà mẹ xa con vậy ,hành động ấy lời nói ấy khiến Tiếu Hi không khỏi buồn cười " Được rồi tôi nhớ mà "
"Nhớ những gì anh dặn ,thôi anh phải trở về công ty đây kẻo chút nữa Hàn Cẩn nó lại trừ lương "
"Cảm ơn anh "
"Anh mới là người cảm ơn em ,tạm biệt em nha "
Nói rồi Mục Tân quay người rời đi.


Cô vừa bước vào Dương Nhi đã vội vàng chạy lại" Ôi cô về rồi ,cả tuần không gặp cô đấy đã khỏe chưa"
"Tôi khỏe rồi cảm ơn cô"
"Tay bị đau nữa sao"
"Chỉ bị xước nhẹ thôi"
"Để tôi giúp cô xách đồ "
"Cảm ơn cô Dương Nhi "
Sau khi xách đồ vào phòng Tiếu Hi cũng không dám nghỉ ngơi mà quay ra giúp mọi người phụ việc , bà Lâm vẫn dùng ánh mắt lạnh mà không ngừng nhắc nhờ ,la mắng cô.

Tiếu Hi chỉ đành gật đầu nghe lời làm theo.

Cuối cùng cô cũng đã trở về ngôi nhà này ít nhiều cũng đỡ tủi khi tự mình ở trong bệnh viện
Tối đến Hàn Cẩn vẫn chưa về nhà ,cả ba người bạn của họ đã hẹn nhau đi uống.

Trước tiên vẫn là một màn chúc mừng sinh nhật từ các em trong quán bar Tôn Minh.

Sau đó là màn đòi qua không thể thiếu của Mục Tân.

"Vẫn là mười ngày nghỉ đi du lịch chứ Hàn Cẩn "
"Được " Hàn Cẩn trả lời
"Thêm Tiếu Hi nữa được không"
"Không được" Hàn vội vàng từ chối "Một là mười ngày nghỉ còn không thì thôi tiếp tục đi làm không được đòi hỏi"

"Được thôi vậy tôi sẽ tiếp tục cống hiến mười ngày đáng giá của tôi cho công ty cậu"
"Vậy đi " Hàn Cẩn nâng ly lên uống cạn ,có lẽ trong lòng hắn vẫn khó chịu điều gì đó
Mục Tân lại tiếp tục quay sang vuốt ve Tôn Minh giọng nói đầy ám ảnh khiến Tôn Minh nổi hết da gà"Này anh Tôn anh tính tặng gì cho em đây hửm "
"Cậu muốn gì trong quán bar này tôi cho tất làm ơn bỏ tay ra đi khiếp quá"
"Em không cần những thứ đó đâu anh Tôn à ,em không vật chất như vậy đâu"
Biết ngay mà lại cái trò này nữa ,không thể thoát được " Nào cậu muốn gì " Tôn Minh vội kéo tay Mục Tân ra người mình nhưng mãi Mục Tân không chịu buông " Em không cần gì cả em chỉ cần anh thôi "
"Khiếp quá cậu cần gì tôi đáp ứng hết trừ tôi ra "
"Anh đã nói vậy thì em đành lựa chọn thôi ,đây này đây là mẫu xe mới ra ,trông rất hợp với em đúng không "
"Hợp hợp lắm ,đặt đi tôi thanh toán "
"Ôi cảm ơn anh Tôn moa moa "
Hàn Cẩn nhìn hai người họ thì không khỏi buồn cười ,cả ba vẫn vậy bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.

Vẫn vui vẻ như ngày nào.

"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi