TÔI ĐÃ THÀNH TÙ NHÂN CỦA HẮN

Tôi không ngờ rằng, đêm đó không chỉ có mình tôi ở lại Nguyên gia, Quý Lâm, Tô Lê, ngay cả Dung Tấn cũng đều ở lại. Nguyên Dật tất nhiên sẽ mượn cơ hội này mời Quý Lâm ở lại, còn Tô Lê là bởi vì lo lắng cho tôi. Dung Tấn ngoài mặt là muốn nhìn thấy tôi xin lỗi Quý Lâm, trên thực tế chắc là vì đề phòng tôi thân cận với Tô Lê.

Đêm đó, tình cảnh hoang đường đến buồn cười.

Tôi và Nguyên Dật mỗi người ngồi một bên, Quý Lâm ngồi cạnh Nguyên Dật, Dung Tấn chen vào giữa tôi và Tô Lê.

"Nói đi, tại sao cậu lại đánh Quý Lâm." Nguyên Dật chắp tay, đặt trên đầu gối, cười như không cười.

Tôi liếc mắt nhìn Quý Lâm một cái:" Tôi đã nói rồi, đây là chuyện giữa tôi và hắn."

"Qua vụ giao dịch kia, cậu nghĩ tôi sẽ tin đây chỉ là chuyện giữa hai người sao?" Nguyên Dật vẫn đuổi sát không tha:" Về việc này tôi có một phỏng đoán, chuyện cậu đang che dấu có liên quan đến tôi?"

"Ít nói nhảm, đánh thì cũng đánh rồi, anh nói thẳng đi rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tôi từ trước đến giờ vân luôn lười truy cứu nguyên nhân, lại thêm vừa rồi Nguyên Dật đùa giỡn tôi trong bữa tiệc, bổn thiếu gia đã sớm mất hết kiên nhẫn cãi cọ với y.

"Nhưng mà." Tôi bổ sung:" Tôi không thể xin lỗi Quý Lâm." Cho nên anh nên nghĩ kĩ thủ đoạn đi rồi hãy ra tay.

"Nếu chỉ có xin lỗi thì chẳng phải có lợi cho cậu quá sao?" Nguyên Dật quả nhiên là rất thích Quý Lâm, thấy tôi nói như vậy cũng không che dấu bản tính nữa, mí mắt rũ xuống lại nhếch lên, nụ cười trên mặt mang theo vẻ tính kế:" Cậu có thể không xin lỗi Quý Lâm, nhưng cậu phải thực hiện giao ước với tôi, hoặc là để Quý Lâm làm lại toàn bộ những gì cậu đã làm với hắn."

"Nguyên Dật!" Lời Nguyên Dật vừa nói ra khỏi miệng, tất cả đều kinh ngạc, ngay cả Quý Lâm cũng không nhịn được lên tiếng.

Tô Lê vừa muốn từ chối thay tôi đã bị Nguyên Dật ngắt lời:

"Thật ngại quá Tô tiên sinh, việc này không liên quan đến anh, nếu như anh thật sự muốn thau Dung tiên sinh giải quyết vấn đề thì mời anh giữ yên lặng. Dù sao đây cũng là... chuyện giữa ba người chúng tôi."

Tên khốn kiếp này cố ý!

Cho đến ngày hôm nay tôi mới phát hiện Nguyên Dật thật sự rât ngoan độc. Tên chó má này, miệng nam mô bụng bồ dao găm, đã biết tôi ngay cả xin lỗi Quý Lâm cũng không muốn, làm sao có thể nghe theo lời y? Nhưng mà theo đuổi Nguyên Dật cũng là hành vi có đánh chết tôi cũng không làm, lúc trước chỉ vì muốn uy hiếp Quý Lâm nên mới nói như vậy, nếu tôi thật sự theo đuổi Nguyên Dật chẳng phải là tự rước lấy nhục hay sao?

"Này, Nguyên tiên sinh đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không?"

Thấy tôi nắm chặt hai tay, Dung Tấn cố ý đẩy tôi một cái, tôi quay đầu thấy mặt nó mang đầy vẻ đắc ý, lập tức vung tay tát thật mạnh vào mặt nó:" Mày là cái thá gì mà có tư cách động chân động tay với tao??"

"Anh?" Mặt Dung Tấn trong nháy mắt đã đầy máu, cắn chặy răng. Tôi mặc kệ nó, quay lại đối đầu với Nguyên Dật:" Nguyên Dật, tôi không chọn, chi nên anh không cần phải lấy thứ này ra doạ tôi. Nếu anh không thật sự muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân, vậy tôi chẳng có lí di gì mà ở đây đôi co với các người. Chuyện tối nay tôi xin lỗi anh, xin lỗi, tôi không nên xử lí ân oán cá nhân của bản thân trong bữa tiệc của anh, là tôi nhất thời lỗ mãng. Nhưng tôi cũng không làm gì sai. Cho nên nếu anh muốn giúp Quý Lâm của anh hả giận, vậy thì hành xử như những người trưởng thành đi, quang minh chính đại cùng tôi đọ sức, không cần phải dùng cách này mà làm nhục tôi."

"Quý Lâm của anh?" Trong sự nghi hoặc của Dung Tấn, tôi đứng dậy, Tô Lê cũng đi theo. Ánh mắt sáng quắc của tôi nhìn chằm chằm vào Nguyên Dật, phát hiện đối phương vẫn mang vẻ vân đạm phong khinh như cũ, ung dung nhàn nhã.

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, Dung Dư." Nguyên Dật gõ nhẹ ngón tay phải lên đầu gối, tựa như đang kiềm chế sự hưng phấn của bản thân:" Tôi cũng không thích đưa ra lựa chọn cho người khác, chẳng qua là nể mặt cậu thôi. Nếu như cậu không chọn thì để tôi làm thay cậu vậy."

"Anh có tư cách gì mà quyết định thay tôi?" Thấy bộ dạng đã định liệu trước được rằng "tôi sẽ nghe lời y" của Nguyên Dật, tôi cũng nổi lên hứng thú, đi tới trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống nói:" Lại nói, tại sao tôi nhất định phải đưa ra lựa chọn, tại sao tôi phải nghe lời anh?"

"Bởi vì." Nguyên Dật cười cười ghé vào bên tai tôi nói thầm một câu, khi y nói ra lý do đó, tôi biết mình đã không thể từ chối điều kiện của y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi