TÔI ĐÃ XEM CUỐN SÁCH MÀ MẤY NGƯỜI XUYÊN VÀO RỒI

Lâm Giai Hân và Trình Hi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hành Tri.

Lâm Hành Tri lấy ra hai tập tài liệu đã chuẩn bị từ tối qua, phân biệt mà đưa cho từng người: "Trình Hi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta không thể quay trở về quá khứ được nữa. Trên đó là thống kê sơ bộ về chi tiêu của Lâm Giai Hân ở nhà họ Lâm những năm qua, anh sẽ làm tròn thành một số, lấy danh nghĩa của em để gửi vào ngân hàng. Chờ em thi đại học xong là có thể sử dụng chúng."

Trên thực tế, Lâm Hành Tri đã cố gắng hết sức để đền bù cho Trình Hi, mặc dù việc Trình Hi bị ôm nhầm không hề liên quan gì đến anh.

Trình Hi nhìn các khoản chi tiêu ghi trên đó, trong lòng càng lúc càng mất cân bằng. Cô nghĩ đến những kẻ kiếp trước vẫn luôn nói sau lưng cô rằng cô quả nhiên là đứa không có kiến thức, không đa tài đa nghệ được như Lâm Giai Hân, không ưu tú giỏi giang bằng Lâm Giai Hân,… khiến cô không kiềm chế được mà thốt lên: "Quả đúng là ăn vàng mà lớn lên, chẳng trách vừa biết đánh đàn vừa biết vẽ tranh."

Lâm Hành Tri chỉ xem như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lâm Giai Hân, tiền bồi thường và căn hộ của ba mẹ ruột em, những gì nên thuộc về em, anh đều sẽ giúp em giành lấy, căn hộ đó anh cũng sẽ mua cho em. Bây giờ có hai phương án giải quyết. Cái thứ nhất, Trình Hi, nếu em muốn căn hộ đó và Lâm Giai Hân cũng đồng ý, căn hộ đó sẽ cho Trình Hi, anh sẽ mua một căn nhà mới cho Lâm Giai Hân. Tuỳ Lâm Giai Hân chọn vị trí, có hai phòng ngủ và một phòng khách là được, coi như để trao đổi với em."

Dừng một chút, Lâm Hành Tri lại tiếp tục: "Thứ hai, nếu Trình Hi và Lâm Giai Hân đều không muốn, anh sẽ nhờ người bán căn hộ ấy đi, số tiền sẽ được đưa cho Lâm Giai Hân."

Lâm Hành Tri nói xong chuyện về căn hộ thì dừng lại.

Thấy Trình Hi đang suy tư, Lâm Giai Hân hỏi: "Nếu em cũng muốn thì sao?"

Vẻ mặt của Trình Hi thay đổi, cô lên giọng: "Lâm Giai Hân, mày đừng có quá mức!"

Lâm Giai Hân tỏ vẻ đau khổ: "Hi Hi, cậu được lớn lên với cha mẹ, bây giờ lại tìm thấy cha mẹ ruột của mình. Cậu hoàn toàn không hiểu được cảm giác của tôi. Tôi chưa bao giờ được gặp cha mẹ ruột của mình, bây giờ lại phải rời khỏi nhà họ Lâm, không còn là con gái của ba mẹ nữa, tôi cũng chỉ muốn biết thêm về ba mẹ ruột của mình, muốn lưu lại một chút dấu ấn của họ, thế thì có gì sai chứ?"

Trình Hi căm tức nhìn Lâm Giai Hân: "Ngôi nhà đó là nơi tao lớn lên, là ký ức của ba mẹ và tao, liên quan gì đến mày! Mày chỉ muốn cướp đồ của tao thôi!"

Lâm Hành Tri cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người họ: "Nếu em muốn, tất nhiên là có thể rồi. Bởi vì nó thực sự là do cha mẹ ruột của em để lại mà."

Trình Hi không thể tin được nhìn Lâm Hành Tri: "Dựa vào cái gì!"

Lâm Hành Tri thần sắc bình tĩnh nói: "Dựa vào việc em ấy mới là người nhà họ Trình."

Trình Hi cảm thấy vừa tủi thân vừa không cam lòng, cô lớn tiếng quát: "Căn bản là nó có thèm quan tâm đến căn nhà đó đâu, nó chỉ muốn cướp đồ của em thôi!"

Ba Lâm nhíu mày, cắt ngang cuộc cãi vã của họ: "Được rồi, khóc lóc ầm ĩ như vậy chưa đủ khó coi hay sao."

Mẹ Lâm lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia Hân, căn hộ đó tuy là cha mẹ ruột của con để lại, nhưng mấy năm nay đều đã bị người khác vào ở rồi, nếu không thì con chọn một ít di vật của cha mẹ ruột để lại, còn căn hộ đó đưa cho Hi Hi."

Đôi mắt Lâm Giai đỏ hoe nhìn mẹ Lâm, như thể bị thiệt thòi quá nhiều, mới khàn giọng nói: "Được, con nghe lời mẹ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi