TÔI ĐÃ XEM CUỐN SÁCH MÀ MẤY NGƯỜI XUYÊN VÀO RỒI

Lâm Giai Hân tự mình cân nhắc trong lòng, mặc dù nếu cô đổi thành họ Trình thì có thể coi như là cô đã tẫn hiếu với ba mẹ đã khuất của mình. Nhưng sau khi đổi họ rồi, cô cũng sợ ba Lâm và mẹ Lâm sẽ thất vọng về cô, sau nay cũng sẽ mặc kệ cô luôn, hơn nữa, họ Lâm mà cô đang mang này có thể coi là mối ràng buộc cuối cùng giữa cô và nhà họ Lâm rồi: "Em đã quen với cái tên này rồi, thế nên em không muốn thay đổi. Nhưng sau này nếu em kết hôn, em sẽ để đứa con đầu lòng mang họ Trình."

Ba Lâm hài lòng gật đầu: "Như vậy cũng coi như là không làm mất hương hỏa của nhà họ Trình."

Mẹ Lâm nhẹ giọng nói: "Không muốn đổi thì không đổi cũng được."

Lâm Hành Tri tiếp tục: "Còn chuyện chuyển trường thì sao?"

Từng việc từng việc như vậy, dường như là để thúc giục Lâm Giai Hân sớm nhận rõ hiện thực mà rời đi khỏi ngôi nhà này. Lâm Giai Hân rất bài xích nó, nhưng cô lại không thể không suy nghĩ về những gì Lâm Hành Tri đã nói. Rốt cuộc thì Lâm Hành Tri mới là người có quyền quyết định trong nhà họ Lâm, chuyện mà anh đã quyết, ngay cả ba Lâm cũng chẳng thể thay đổi được: "Em muốn chuyển trường, đến một ngôi trường có chất lượng giảng dạy tốt hơn, quản lý học sinh nghiêm khắc hơn. Ngôi trường em học hiện nay có rất nhiều người quen biết em, em không biết nên giải thích chuyện này thế nào nữa."

Lâm Hành Tri đã rõ, anh đáp: "Được."

Hỏi Lâm Giai Hân xong, Lâm Hành Tri mới nhìn qua Trình Hi: "Còn em thì sao?"

Trình Hi biết trường Lâm Giai Hân đang theo học là một ngôi trường quý tộc, các học sinh trong đó đều cũng một tầng lớp cả. Bây giờ, cô đã về lại nhà họ Lâm, dĩ nhiên là muốn hòa nhập vào trong vòng rồi: "Em muốn học ở trường quý tộc."

Lâm Hành Tri cũng không phản đối: "Được."

Mọi chuyện coi như đã được sắp xếp ổn thoả, hợp đồng mới cũng đã được điều chỉnh. Lâm Hành Tri đứng dậy in nó ra, mỗi hợp đồng đều được sao thành hai bản, thay thế bản hợp đồng đầu tiên trong hai tập tài liệu vừa rồi anh đưa cho họ: "Ký tên rồi lăn tay đi."

Lâm Giai Hân biết rằng một khi cô ký tên lên bản hợp đồng này, cô xem như hoàn toàn bị rạch ròi khỏi thân phận con gái nhà họ Lâm. Chỉ là không biết vì sao, nghĩ về những khó khăn ở đời trước rồi lại nhìn đến bản hợp đồng đặt trước mặt này, cô vậy mà lại có cảm giác an tâm. Cô sẽ không cần phải lo lắng việc bị đuổi ra khỏi nhà, không phải lo lắng về tương lai mù mịt sau này. Mặc dù tất cả tài sản trong bản hợp đồng này cộng lại không bằng một phần năm những gì Trình Hi sẽ sở hữu trong tương lai, cũng không thể để cô tiếp tục cuộc sống xa xỉ như trước đây nữa, nhưng nó cũng sẽ không để cô gặp phải sự bắt nạt, xa lánh và chế giễu như đời trước: "Em muốn rời khỏi thành phố này, được không ạ?"

Mẹ Lâm hiển nhiên còn có chút tiếc nuối, bà nói: “Giai Hân, con còn chưa thành niên, ở một mình bên ngoài…”

Lâm Hành Tri ngắt lời mẹ mình: "Được, em đã nhắm được thành phố nào chưa?"

Lâm Giai Hân chỉ đột nhiên nảy lên ý nghĩ như vậy, cô lắc đầu rồi hỏi anh: "Nếu em muốn tiếp tục học piano... Vậy học phí..."

Sắc mặt của Trình Hi trở nên khó coi, cô cảm thấy Lâm Giai Hân quả thật là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lâm Hành Tri hứa hẹn: "Chỉ cần là học tập, mọi chi phí sẽ do nhà họ Lâm chi trả hết. Cho dù em muốn học cả đời, nhà họ Lâm cũng sẽ hỗ trợ cho em, thẳng đến khi em cảm thấy không cần nữa thì mới dừng lại.”

Lâm Giai Hân lặng lẽ ký tên và ấn dấu tay của mình lên hợp đồng.

Lâm Hành Tri cũng vậy, sau đó anh đưa một bản cho Lâm Giai Hân: "Cho dù sau này anh chết thì bản hợp đồng này vẫn sẽ còn hiệu lực, miễn là nhà họ Lâm vẫn còn đó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi