TÔI DIỄN BỪA MÀ CÁC ANH CŨNG COI LÀ THẬT



Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 5
Thẩm Phất bước vào phòng học, tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt lên người cô.
Học sinh mới chuyển trường à? Cặp sách nom rất đắt, tóc đen da trắng, rất đẹp nữa, trông không giống nhân vật tầm thường.
Nhưng tại sao trước khi chuyển trường chưa hề nghe nói nhỉ?
Ánh nhìn của chủ nhiệm lớp đảo một vòng, chỉ về phía vị trí trống, lời ít ý nhiều nói với Thẩm Phất: "Hồi trước sĩ số trong lớp là số chẵn, em ngồi ở đó trước đi, đợi tuần sau đổi chỗ sẽ xếp lại bạn cùng bàn cho em."
Thẩm Phất hơi ngỡ ngàng, chỗ đó rất gần bệ cửa sổ, không có bàn ghế.
Nhưng chuông vào học đã vang lên, giáo viên chủ nhiệm vội vã nhường lớp cho thầy cô bộ môn, bản thân cũng cầm giáo án đến phòng học khác.
Thẩm Phất đành phải đi qua đó dưới ánh mắt xa lạ của cả phòng học.
Xung quanh có mấy người nhao nhao hỏi cô từng học trường nào, thấy Thẩm Phất mím môi không đáp, cũng không có ý định quay đầu.
"Sao chưa ngồi xuống?" Giáo viên bộ môn khó hiểu hỏi.
Thẩm Phất toan trả lời, dãy trước có người cười lên, nói: "Bạn ấy không có chỗ ngồi á."
Giáo viên bộ môn "ồ" một tiếng, nói: "Em tự tới phòng vật tư dời một bộ đến đây đi, đi nhanh về nhanh, lớp này sắp có bài kiểm tra nhỏ."
Thẩm Phất gật đầu, theo bản năng muốn đi ra ngoài bằng cánh cửa đã đi vào, giáo viên bộ môn nhìn cô với vẻ không vui, nói: "Ra bằng cửa sau."
Các bạn học lại bật cười, không có ác ý, nhưng Thẩm Phất vẫn đỏ mặt, cô hấp tấp ra ngoài từ cửa sau, đeo cặp đi một mình trên hành lang trống trải, cố gắng tìm kiếm vị trí phòng vật tư dựa theo trí nhớ.
Giang Thứ bị chủ nhiệm giáo vụ chặn ở cổng trường dạy bảo nửa buổi trời, cậu ta nổi giận mà ném cặp lên chiếc bàn sát cửa sổ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Giáo viên đang giảng bài thì bị cậu ta ngắt ngang, suýt quên mất đã giảng tới đâu, không khỏi nhìn chòng chọc Giang đại thiếu gia.
Vương Hiên Hoành đằng sau nhịn cười: "Mày không dậy sớm hơn được à? Cuối tháng này nhà trường gửi điểm chuyên cần của mày cho ông cụ, thể nào mày cũng ăn đòn một trận."

Ban đầu trường học cho rằng Giang Thứ là đại thiếu gia nhà họ Giang, phải o bế, ai dè càng o bế thì cụ Giang càng bất mãn.

Càng đối xử bình đẳng thì cụ Giang đập vào càng nhiều tiền.

Lâu ngày, hiệu trưởng dần hiểu ý ông cụ, nên như thế nào thì cứ thế nấy.
Song trong đám học sinh lại chẳng có mấy ai dám đến gần Giang Thứ, cậu ta không phải trùm trường, địa vị còn hơn trùm trường.
Giang Thứ cáu gắt, đang định kháy lại cậu ta, vừa nghiêng đầu bỗng thoáng thấy trên hành lang của tòa dạy học đối diện, Thẩm Phất nho nhỏ đang khệ nệ ôm một bàn quay về.
Cô dời một đoạn rồi đặt xuống, quay trở lại dời cái ghế, cứ đi đi dừng dừng như thế, y hệt ốc sên đang di chuyển.
Giang Thứ không hiểu đầu cua tai nheo, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Chu: "Gì đây? Sao Thẩm Phất lại ở tòa nhà đối diện tôi?"
Cấp hai và cấp ba của trường nằm ở hai nơi riêng biệt, bên này đều là tòa của cấp ba, gồm sáu tòa nhà cho ba khối lớp.
Hai tòa của lớp mười cách nhau hơn năm mươi mét, phía dưới là sân cỏ, nhưng mỗi tòa đều dùng cầu vượt hình dáng riêng để nối liền lại, tiện cho giáo viên bộ môn qua lại và các học sinh dễ sinh hoạt.
Trợ lý Chu nhức hết cả đầu: "Thiếu gia, nếu tôi không tính nhầm, thì bây giờ cậu vẫn đang ở trong lớp, đang học mà gọi điện thoại..."
"Bớt nói nhảm," Giang Thứ bực bội, "Chẳng phải em ấy chuyển tới lớp chín à?"
Trợ lý Chu nói: "Ai nói em ấy tới đó học cấp hai, em ấy cùng khối với cậu đấy, thành tích hồi trước của em ấy tốt, nhảy cóc một lớp."
Giang Thứ: "..."
"Giang Thứ!" Giáo viên bộ môn không nhịn được chỉ đích danh.
Cả lớp cười phá lên, còn có nữ sinh mượn dịp này nhìn cậu ta lâu hơn.

Giang Thứ nhíu mày cúp máy, dáng vẻ như không nghe thấy, đoạn nghiêng đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta đã đánh tiếng với người khối dưới, nhờ người ta dọn sẵn bàn ghế cho học sinh chuyển trường mới tới hôm nay, kết quả Thẩm Phất lại chạy tới lớp mười? Sao không nói sớm?
Giang Thứ khá để bụng chuyện này, trong đầu cậu ta thì học sinh cấp hai như đám trẻ chưa cai sữa, chẳng khác gì trường mầm non, và cậu ta, là một học sinh cấp ba trưởng thành không chịu gò bó.
Với tư cách học sinh cấp ba trưởng thành, cậu ta chính là người giám hộ của nhóc Thẩm Phất.

Kết quả thoắt cái Thẩm Phất nhảy lên ngang khối với cậu ta?
Đâu có người giám hộ nào học cùng bậc với người được giám hộ?
Mặt mũi cậu ta để đi đâu?
"Ai thế? Đừng bảo cái người mày nhặt được nha?" Vương Hiên Hoành nhìn về phía dãy phòng học đối diện theo tầm mắt của Giang Thứ, rướn đầu ra giống con rùa đen rời hang.
Giang Thứ càng thêm khó chịu, nhìn nhìn nhìn, nhìn nữa tao móc mắt mày ra.
Cậu ta đạp một cái, thờ ơ ngả ghế ra sau, đè đầu Vương Hiên Hoành về.
Lớp của Thẩm Phất hẳn là căn phòng cuối cùng kia, vậy là lớp số mười lăm.
Lớp của Giang Thứ là số bảy, vừa khéo đối diện xéo với phòng học của Thẩm Phất.
Giang Thứ nhìn cô lẻ loi di chuyển đồ trên hành lang, rõ ràng cô sợ phát ra tiếng ồn, không dám kéo lê trên đất.
Giang Thứ sốt ruột lại móc di động ra, gửi tin nhắn cho hai người cúp cua.
Chẳng bao lâu, Thẩm Phất khó khăn đặt bàn xuống, đang quay lại dời ghế và cặp sách, bỗng xuất hiện hai nam sinh chạy đến trước mặt, như thể đang chơi bóng rổ thì bị kêu lên, hãy còn nhễ nhại mồ hôi.
Họ đi tới vác bàn của cô lên, xoay người chạy.
Thẩm Phất: "!" Trộm bàn? Vất vả lắm cô mới dời đến đây đó!

Thẩm Phất lo lắng tới độ đỏ mắt, vội bỏ ghế xuống, đuổi theo, song chỉ thấy hai người nọ vác bàn vào phòng học của cô, đặt ở chỗ trống.
Thẩm Phất: "..."
Đến khi cô đuổi tới nơi, bọn họ lại dời ghế của cô đi.
Các học sinh của lớp mười lăm đang làm bài kiểm tra: "..."
Dời bàn ghế xong, hai người lau mồ hôi, làm chuyện tốt không để lại tên mà rời đi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong lớp, Thẩm Phất sững sờ để cặp sách xuống, an vị.
Cô mở bài kiểm tra ra, vội vàng viết tên mình lên, nữ sinh ngồi phía trước cô không kiềm được quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu quen người của lớp bảy?"
Thẩm Phất không rõ lắm: "Lớp bảy là lớp nào?"
Nữ sinh thấy nét mặt cô mù mờ, không giống như giả bộ, nghi ngờ ngoảnh đầu đi: "Không có gì."
Thấy Thẩm Phất đang viết tên lên bài kiểm tra, giáo viên bộ môn hấp tấp đi tới, khẽ nói với cô: "Em Thẩm, đừng viết tên, học sinh khối chúng ta không chấm bài, dùng bút chì ghi mã số trong khung bên góc trái là được, lớp có bốn mươi tám người, em là thứ bốn mươi chín, điền bốn mươi chín đi."
Ngôi trường này có rất nhiều nền nếp khác với trường cũ của Thẩm Phất, Thẩm Phất có phần lúng túng, mau chóng dùng băng dính dán đè lên hai chữ "Thẩm Phất" do mình viết, không tài nào dán sạch hoàn toàn, giáo viên bộ môn đi lại về bục giảng lấy cho cô bộ bài thi mới.
Người ngồi dãy trước quay đầu nhìn ra sau, cười dữ dội hơn.
Ở khoảng cách rất xa, Giang Thứ chống cằm nhìn sang phía bên kia, tuy không nghe được trong lớp cô xảy ra chuyện gì, nhưng trông thấy người ngồi hàng trước cứ cười nhìn ra Thẩm Phất đằng sau, sắc mặt lập tức tối xuống.
Đám ngu cười gì vậy.
Bấy giờ Giang Thứ nhìn Thẩm Phất như đang nhìn chim non trong tổ chim bị bão thổi bay, rơi xuống đất không nhà để về không cha mẹ để nương tựa, thấy có người cười cô, đáy lòng vô cùng khó chịu.
Vương Hiên Hoành đang miệt mài xem manga, chợt nghe thấy phía trước "két" một tiếng, Giang đại thiếu gia thở hồng hộc mở tung cửa sổ, xé tờ giấy trong sách giáo khoa vo thành một cục ném về phía tòa nhà đối diện.
"..." Sao đang êm đẹp lại phát bệnh nữa?
Khoảng cách ở giữa tận năm mươi mét, đương nhiên là không đập trúng, nhưng tại khoảnh khắc Giang Thứ nóng nảy đứng dậy, một cục giấy nện trúng đầu cậu ta, đồng thời bật xuống đất.
Giáo viên trên bục giảng cáu hơn cả cậu ta, vỗ bàn quát: "Giang Thứ, Vương Hiên Hoành, không muốn học thì ra đứng hành lang cho tôi!"
Vương Hiên Hoành: "..."
Dính gì đến cậu ta chứ!
Hai thiếu niên cao ráo đứng trên hành lang ngoài phòng học, trong tay Vương Hiên Hoành cầm manga, trong tay Giang Thứ cầm điện thoại.
Thỉnh thoảng giáo viên đi ngang qua cũng không khỏi nhìn họ một cái, bỏ cái danh ma vương hại đời ra, hai thiếu niên chân dài này, chính xác là phong cảnh đẹp trai.
"Lần này là mày liên lụy tao." Vương Hiên Hoành nói, "Về mua thẻ game cho tao."
Giang Thứ lười để ý cậu ta, nhìn dãy phòng học đối diện đăm đăm, gương mặt viết kín chữ bực bội.
Chỗ Thẩm Phất ngồi cũng sát cửa sổ.
Độ khó của đề bài kiểm tra đối với cô mà nói thì không lớn, mặc dù mấy tháng trước bỏ lỡ rất nhiều tiết, nhưng năm ngoái cô đã bắt đầu chuẩn bị chương trình học cho năm nay...!khi ấy gia đình chưa gặp sự cố.
Thẩm Phất ngẩng đầu lên, nhìn lớp học xa lạ, thầy cô và bạn học xa lạ, nhất thời có cảm giác như đã cách một đời.
Cô lơ đãng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên thấy trên hành lang dãy phòng học đối diện, trong hai bóng người bị phạt đứng có một người hết sức quen thuộc.
Thẩm Phất: "...?"
Bên này Giang Thứ đang biếng nhác cong một chân dựa vào tường, nhìn chằm chằm Thẩm Phất từ xa xa, chợt thấy cô lia mắt qua đây, toàn thân cứng đờ, kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người, mặt quay vào tường đưa lưng về hướng kia.
"Làm gì đó?" Vương Hiên Hoành khó hiểu.
Bình thường bị phạt đứng đâu có thiếu? Hồi trước không sợ quê mà hôm nay da mặt mỏng, khát nước mới lo đào giếng?
"Đừng nói chuyện với tao!" Giang Thứ thẹn quá hóa giận, nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên đầu mình.
Vương Hiên Hoành: "..."

May thay Thẩm Phất chưa làm bài kiểm tra xong, dẫu nghi ngờ, nhưng cũng chưa thấy rõ rốt cuộc là ai.
Giáo viên bộ môn đi tới, cô vội vàng cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tiếng chuông tan học vang lên, Giang đại thiếu gia trùm áo khoác trên đầu phóng vào phòng học như một làn khói, sau khi đi vào ngồi xuống, mới lấy áo khoác xuống.
Áo khoác là lúc rời nhà lên xe mới mặc, thế nên Thẩm Phất chưa từng thấy nó, chắc là không nhận ra.
Gương mặt đẹp của cậu ta đỏ bừng, cái trán trắng rướm mồ hôi.
Vương Hiên Hoành thật sự ù ù cạc cạc bởi Giang Thứ của ngày hôm nay.
"Quái đản..." Lúc tan học cậu ta còn không nhịn được nói: "Hôm nay tao qua nhà mày được không?"
Giang Thứ quăng bừa mấy quyển sách vào cặp, chẳng thèm biết là ném thứ gì vào, đeo tai nghe lên, xách cặp lên đi ra ngoài, từ chối lạnh lùng cực kỳ: "Không được."
"Tại sao cơ?!" Vương Hiên Hoành gào khóc.
Tình bạn bồi dưỡng tận mười năm sao nhoáng cái bị thụt lùi mười năm vậy?
Giang Thứ nghĩ đến lúc Thẩm Phất phơi quần áo, ánh nắng hắt lên mặt, dái tai trắng ngần gần như trong suốt, rồi nghĩ đến bạn thân sẽ thèm chảy dãi ba mét trước dáng vẻ ấy của cô, tâm trạng khó ở vô cùng.
Tuy chưa hề xảy ra, nhưng cậu ta vẫn trừng Vương Hiên Hoành bằng ánh mắt dữ tợn trước.
Vương Hiên Hoành: "..."
Vương Hiên Hoành còn đang cố cứu vãn tình nghĩa anh em tự dưng biến mất, theo sau Giang Thứ đi về phía xe riêng của nhà cậu ta ở cổng trường.
Bỗng nhiên không biết Giang Thứ nhìn sang hướng nào, thấy tầm mắt cậu ta khựng lại.
Cậu ta nhìn qua theo ánh mắt Giang Thứ.
Chưa chờ cậu ta thấy rõ là cái gì, Giang Thứ vươn tay ra bịt mắt cậu ta.
Vương Hiên Hoành: "..." Mọe nó, đờ mờ Giang Thứ, tao mắng thầm mày đấy, mày nghe thấy không?
Thẩm Phất cũng đang đeo cặp, rầu rĩ đi đến cổng trường, tìm chiếc xe tới đón mình của nhà họ Giang.
Giang Thứ quả thực quá nổi bật trong đám người, chiều cao nổi bật, tướng tá khôi ngô, ngay cả làn da tông trắng lạnh lẫn biểu cảm mất kiên nhẫn cũng nổi bật, cô không muốn đếm xỉa tới cũng khó.
Cô vừa ra khỏi cổng trường, vừa liếc mắt đã thấy Giang Thứ và một nam sinh khác định lên xe.
Áo khoác trên người Giang Thứ...?
Thẩm Phất rơi vào bối rối, sao giống cái áo khoác choàng trên đầu của người bị phạt đứng kia thế nhỉ?
Chú ý đến tầm mắt của Thẩm Phất, mí mắt Giang Thứ giật giật.
Anh gấp rút cởi áo khoác, phủ lên đầu Vương Hiên Hoành, phẫn nộ nói: "Tự cầm áo khoác của mày đi, trời tối lạnh đấy, mau mặc vào!"
Thẩm Phất: "..."
Đến khi Vương Hiên Hoành ba chân bốn cẳng lấy chiếc áo khoác che mắt xuống, Giang đại thiếu gia đã ôm gánh nặng thần tượng, đeo tai nghe màu trắng trên cổ lên.
Cậu ta lườm Thẩm Phất, mở cửa xe, nét mặt lạnh lùng sải cặp chân dài lên xe, nghênh ngang rời đi.
Vương Hiên Hoành cầm áo khoác của cậu ta xốc xếch trong gió: ???


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi