TÔI ĐOÁN MỆNH CẬU VÀO TÙ


"Tinh.."Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng động, là tiếng ấm nước tự động ngắt điện khi nước đã sôi.Thời Nhất bị tiếng động đó thu hút.Cô ghé sát mặt quan sát âm đun nước và cốc mì ăn liền dưa chua lớn bên cạnh, ánh mắt cô lập tức sáng lên."Dù sao chút nữa ông cũng bị công an bắt đi, không về được nữa đâu, để cốc mì này ở đây thì phí quá, tôi đành cố mà giúp ông giải quyết nó vậy."Thời Nhất nói bừa bằng giọng điệu đứng đắn, rồi không chút khách sáo xé nắp cốc mì.Cô đổ nước trong ấm đun nước vào cốc mì, cuối cùng cắm dĩa vào, che kín nắp đợi mì nở.Động tác của cô vừa vụng về vừa chậm chạp, nhưng tốt xấu gì cũng pha xong mì rồi.Ba phút sau, mì đã chín.Khi vừa mở nắp cốc mì ra, Thời Nhất đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn mà cô chưa bao giờ ngủi thấy.

Nước bọt của cô không ngừng ứa ra, âm thanh kháng nghị trong bụng cũng càng lúc càng lớn.Thời Nhất không nhịn được nữa, cô cầm dĩa lên bắt đàu ăn mì.


Tuy tốc độ ăn của cô rất nhanh, nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng thanh tao, nhã nhặn.Hương vị này còn ngon hơn nến mà Hắc Bạch Vô Thường hiếu kính cô nữa kìa!Sợi mì dai dai, trong cay có chua, khiến Thời Nhất nhịn ăn suốt hơn một ngàn năm cảm thấy đây chính là mỹ thực ngon nhất trên đời.Cô bưng cốc mì ăn liền đã pha đi đến ngồi xổm trước cửa tầng hầm, xắn tay áo vướng víu lên rồi bắt đầu tập trung ăn mì.Tuy cơ thể này của cô đã được gửi ở hầm băng của âm tào địa phủ suốt một nghìn năm trăm năm rồi, thế nhưng cô không hề sợ nóng.Cô chỉ ghét bỏ tầng hầm bẩn thỉu, bừa bộn, hôi hám mà thôi.

Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm giác thèm ăn của cô.Mười phút sau, cô ăn hết cốc mì ăn liền, uống cạn nước súp, cuối cùng lau miệng rồi "ợ" một tiếng đầy thỏa mãn.Ợ...Thoải mái quá.Công an vẫn chưa đến, cô ngồi xổm cạnh cửa, hai tay chống cằm, nhàm chán nhìn về phía trước.Cuối cùng, khi chân cô sắp tê cứng vì ngồi xổm quá lâu, mấy công an mặc thường phục cũng vội vã chạy đến.Lý Chí Cường loay hoay hồi lâu, nhích từng chút một, thế nhưng khi cuối cùng cũng lên đến cửa tầng hầm thì nhìn thấy công an, mặt ông ta lập tức tái đi.


Ông ta trốn tránh suốt năm ngày trời mà không bị phát hiện, cuối cùng lại bị một cô gái dẫn công an đến tìm.Ông ta tức giận đến độ quên luôn chuyện mình không nói được, kích động mở miệng chửi bới Thời Nhất."Tao gi3t chết mày, con đàn bà khốn nạn, đồ đ ĩ khốn kiếp.

Mày cứ chờ đó cho ông, cho dù thế nào ông cũng phải gi3t chết mày.

Nếu tao sống không tốt, mày cũng đừng mong sống yên lành.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi