TÔI ĐOẠT BẢY NGƯỜI BẠN TRAI CỦA CHỊ GÁI

Biên tập: B3

Bên ngoài ánh trăng như nước, trong phòng đèn đóm sáng trưng.

Bùi Oanh Oanh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hàm, Doãn Hàm gỡ mặt nạ ra, tuỳ ý ném xuống ghế salon.

Hôm nay anh ta không tô son giống những người khác mà vẫn ăn mặc như ngày thường, chẳng qua tóc mái của anh ta được chải hết lên, để lộ ra đôi lông mày anh tuấn.

Anh ta nhàn nhạt nhìn Bùi Oanh Oanh, ánh mắt mang theo vẻ tự giễu, như cười như không: “Lần đầu tiên tôi gặp chị em là ở gallery.”

“Khoan đã, anh Doãn Hàm, em nghĩ là anh không cần nói những chuyện này với em đâu.” Bùi Oanh Oanh vội vã cắt lời.

Chuyện của anh ta với Quý đường, cô ít liên quan đến thì tốt hơn.

Doãn Hàm nghe vậy thì lắc đầu, dường như vẻ mặt có hơi mất mát. Anh ta không nói nữa mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Oanh Oanh thở phào nhẹ nhõm. Cô biết trong lòng Doãn Hàm đang có tâm sự, dù cô không hiểu chuyện của bọn họ cho lắm, nhưng cô cũng cảm thấy tình yêu của anh ta và Quý Đường rất kỳ quái.

Nhưng mà, cô là người ngoài trong chuyện tình của hai người bọn họ, bây giờ cô còn là em gái trên danh nghĩa của Quý Đường nữa.

Bất luận Doãn Hàm có buồn khổ đến đâu đi chăng nữa, thì người nghe anh ta kể lể cũng không nên là cô.

Bùi Oanh Oanh ngồi dựa trên ghế salon, không biết có phải vì hơi say rượu hay không mà cô chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, hai mắt càng ngày càng mệt mỏi…

***

Chờ khi Bùi Oanh Oanh tỉnh lại, cô nhận ra mình đã ở trong xe, hơn nữa còn đang nằm lên đùi một người, cô sợ đến mức suýt chút nữa đã bật dậy.

Nhưng đã có một bàn tay giữ bả vai cô.

Giọng nói trầm thấp mơ hồ vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Oanh Oanh dậy rồi sao?”

“Chị?” Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang nằm lên đùi Quý Đường.

Hôm nay Quý Đường mặc một bộ váy dài màu đen với phần cổ vắt chéo, mái tóc dài xoã tung trên bờ vai trắng lạnh. Cô ấy rũ thấp mắt, ánh đèn mờ ảo trong xe rơi vào mắt cô ấy, toàn thân cô ấy giống như một đoá hồng trong đêm, vừa yêu dị vừa xinh đẹp.

“Hôm nay chơi thế nào?” Quý Đường hỏi nhỏ.

Bùi Oanh Oanh rất muốn ngồi dậy, nhưng bị Quý Đường dùng sức giữ lại.

“Cũng được, nhưng em không thể tìm được chị.”

“Tôi gặp vài chuyện trì hoãn nên tới muộn. Lúc tôi tới thì thấy em và Doãn Hàm đang ở cạnh nhau.” Giọng Quý Đường nhẹ bẫng, nhưng trong xe yên tĩnh nên Bùi Oanh Oanh vẫn có thể nghe được rõ ràng: “Áo khoác của anh ta đắp lên người em.”

Bùi Oanh Oanh há miệng, đang muốn giải thích thì Quý Đương đè ngón trỏ lên môi cô: “Ngoan, tôi tin là hai người không có gì. Chỉ là…” Bàn tay Quý Đường đặt ở bả vai Bùi Oanh Oanh bỗng trượt xuống ngực cô: “Dấu son môi trên ngực Oanh Oanh đây, là do ai để lại?”

Bùi Oanh Oanh mở to mắt, cô rất muốn lên tiếng, nhưng hình như Quý Đường không có ý để cô nói chuyện.

Quý Đường chỉ vuốt ve dấu son kia, không phân biệt được vẻ mặt.

“Oanh Oanh của tôi gặp được người nào trong bữa tiệc sao?” Cô ấy mỉm cười.

Bùi Oanh Oanh chớp chớp mắt, thấy ngón tay Quý Đường rời khỏi môi mình mới giải thích: “Em gặp một người kỳ quái, em.. em nhất thời sơ suất nên mới như vậy, em… em không biết ý nghĩa của dấu son này.”

Quý Đường nghe vậy thì nhếch môi, nhưng nhìn lại thì không thấy gì. Thái độ mơ hồ không rõ của cô ấy khiến nội tâm Bùi Oanh Oanh căng thẳng.

Cô sợ Quý Đường nổi giận, mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải sợ.

Quý Đường đỡ Bùi Oanh Oanh ngồi dậy, Bùi Oanh Oanh khẩn trương nhìn Quý Đường.

Nhưng chỉ tích tắc sau, cô hoàn toàn trở nên ngây dại.

Cô không kìm được mà túm chặt váy mình, bờ mi run rẩy. Cô bị buộc ngẩng đầu lên, cần cổ thon dài trắng như tuyết, giống như miệng của bình hoa vậy.

Tóc Quý Đường chạm phải da thịt cô, bàn tay đặt ở sau cổ cô lạnh như băng.

Quý Đường chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Oanh Oanh, đôi mắt đẹp kia của cô ấy như được làm từ ngọc lưu ly.

“Cô bé ngoan.” Cô ấy nói khẽ bên tai Bùi Oanh Oanh.

Bùi Oanh Oanh nhắm mắt lại, khó chịu cắn môi.

“Tại sao lại làm vậy?”

Rõ ràng đã nói không phải đồng tính luyến ai.

Quý Đường hơi ngạc nhiên khi thấy giọt lệ lấp lánh trong mắt Bùi Oanh Oanh, rồi cô ấy cười khẽ thành tiếng: “Lại khóc?”

Bùi Oanh Oanh lau mắt, thấy Quý Đường vẫn còn cười thì dứt khoát quay mặt đi.

Quý Đường lại cười lên, cô ấy dịu dàng ôm Bùi Oanh Oanh vào trong ngực, cất giọng dỗ dành cô: “Hôm nay trang điểm xinh đẹp thế này, nếu như còn khóc nữa, bị xấu đi thì càng khiến tôi muốn hôn em.”

Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, cảm thấy Quý Đường đúng là người bất chấp lý lẽ.

“Được rồi, không cho phép khóc, chỉ bắt chước người ta cũng lưu lại một dấu hiệu thôi mà, sao em lại tức giận với chị?” Quý Đường sờ mái tóc dài của Bùi Oanh Oanh.

“Nhưng mà…” Bùi Oanh Oanh đang muốn phản bác, nhưng lại ngậm miệng trước ánh mắt của Quý Đường.

Đáng lẽ ra không nên như thế này.

Cô thầm căm giận.

“Người khác hôn em, em không khóc. Vậy mà tôi hôn em, em lại khóc.” Quý Đường nói: “Lần sau mà còn khóc nữa thì tôi sẽ trêu chọc em càng ác hơn.”

Bùi Oanh Oanh run lên, oan ức để Quý Đường ôm, chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người Quý Đường. Có lẽ hôm nay cô ấy đổi nước hoa nên mùi hương không phải là hương hoa hồng nữa.

Bùi Oanh Oanh không nhịn mà nghĩ đến người đàn ông kỳ quái trong bữa tiệc.

Mùi hương trên người người đàn ông kia…

Bùi Oanh Oanh nhíu mày, cô nhớ là mình đã ngửi thấy rất rõ, tại sao bây giờ lại không thể nhớ ra nổi.

***

Bùi Oanh Oanh vừa về nhà liền đi tắm, cô đổ sữa tắm lên vị trí dấu son kia rồi lau thật mạnh, rốt cuộc cũng xoá được thứ đó đi.

Sau khi lau sạch dấu son, cô xoay người nhìn vào mình ở trong gương.

Vẻ mặt của thiếu nữ trong gương mơ màng, giống như là chú nai xông vào thế giới loài người.

Bùi Oanh Oanh cau mày, cô cảm thấy môi của cả Quý Đường và người đàn ông kia đều rất lạnh.

Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi cũng đã gần mười hai giờ, Bùi Oanh Oanh sấy khô tóc thì lên giường đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy mới nhớ ra mình chưa làm được chữ nào trong đống bài tập.

Lần đầu tiên trong đời, Bùi Oanh Oanh bị phạt đứng.

Cô cầm sách che mặt, thành thật đứng ở cuối lớp học.

Từ khi ở chung với Quý Đường, cô luôn không kịp làm bài tập, haizz.

Bùi Oanh Oanh bị phạt đứng hết một tiết học rồi mới được về chỗ, Tống Đan cười với cô: “Sao cậu lại không làm bài tập vậy?”

“Hôm qua mình có chút việc nên quên mất.” Bùi Oanh Oanh cười lúng túng.

Nhưng có vẻ như Tống Đan thấy hứng thú với tóc của cô hơn, cô ấy đưa tay sờ sờ: “Hình như hôm qua tóc cậu không xoăn như thế này?”

Hôm qua tóc cô bị uốn thành sóng xoăn nhỏ, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ.

Đột nhiên Tống Đan ôi một tiếng, vì lúc cô ấy sờ tóc Bùi Oanh Oanh thì bất ngờ nhìn thấy hoa tai kim cương trên tai cô, trong tích tắc ánh mắt cô ấy trở nên ngây dại: “Hoa tai này của cậu đẹp quá, mua ở đâu vậy? Có link bán không?”

Bùi Oanh Oanh sờ hoa tai, hôm qua cô quên không tháo ra: “Chị mình đưa.”

Tống Đan tiến sát lại gần, vừa nhìn vừa nói: “Nhìn thuỷ tinh này giống kim cương ghê.”

Bùi Oanh Oanh nhìn cô ấy: “Chính là kim cương.”

Mặt Tống Đan cứng đờ, không dám tin mà nhìn Bùi Oanh Oanh, miệng lắp ba lắp bắp: “Cậu… cậu không… không sợ bị rơi mất sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ suy nghĩ xem quần áo trang sức trên người mình có giá bao nhiêu tiền, cô cũng không cố ý giả tạo, bởi vì nền giáo dục mà cô được tiếp nhận chính là như vậy.

“Chẳng sao, rơi cũng không vấn đề gì.” Bùi Oanh Oanh thấy Tống Đan vẫn nhìn chằm chằm vào hoa tai của mình thì không khỏi lên tiếng: “Cậu thích à? Để mình cho cậu đôi này.”

Chắc là Quý Đường sẽ không lấy lại đâu.

Tống Đan vội vàng xua tay: “Không cần, mình không có lỗ tai, hơn nữa dù có thì mình cũng không dám đeo.”

***

Lúc tan học, Bùi Oanh Oanh nhìn thấy một người khiến cô không ngờ tới.

Là Doãn Hàm.

Doãn Hàm che một chiếc ô đen đứng ở cổng trường, anh ta mặc một thân âu phục, anh tuấn đĩnh đạc, cực kỳ nổi bật giữa đám học sinh tan trường.

Rất nhiều học sinh lén nhìn trộm Doãn Hàm.

Bùi Oanh Oanh cùng Tống Đan ra về thì nhìn thấy Doãn Hàm.

Cô ngẩn người, rồi quay sang nói với Tống Đan: “Mình thấy bạn trai của chị mình, mình đi trước nhé.”

Tống Đan nhìn Doãn Hàm: “Người đàn ông kia chính là bạn trai của chị cậu sao? Woa, nhìn bọn họ thật xứng đôi.”

“Ừ.” Bùi Oanh Oanh vẫy tay tạm biệt Tống Đan rồi che ô đi về phía Doãn Hàm: “Anh Doãn Hàm, sao anh lại tới đây?”

Dưới tán ô, Doãn Hàm ngẩng đầu lên, trông đôi mắt anh ta có chút mông lung trong màn mưa.

“Oanh Oanh.” Giọng anh ta phảng phất như được truyền đến từ nơi xa: “Tôi muốn chia tay với chị em, tôi thấy hơi mệt mỏi.”

“Oanh Oanh.” Lại một giọng nói nữa vang lên, Bùi Oanh Oanh xoay người nhìn thì thấy Quý Đường.

Hôm nay Quý Đường mặc một bộ váy dài đen tuyền, cô ấy che một chiếc ô đỏ, màu đỏ khiến gương mặt ấy đẹp đến kinh tâm động phách, giống như một người không thuộc về thế giới này.

Cô ấy thấy Bùi Oanh Oanh nhìn mình thì nhếch đôi môi đỏ mọng, đưa tay ra.

“Lại đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi