TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Mâm Xôi

Những người đứng trên bờ đang không ngừng đoán xem ai sẽ là người chiến thắng, còn hai người dưới nước kia vẫn như cưỡi gió mà lao về phía trước.

Hồi nãy Tô Ức chở Mạc Linh Chi nên tốc độ hơi chậm, nhưng giờ đấu với Hạ Vân Trù nên anh ta bỏ ra hết sức mình, thi đấu không khác gì vận động viên chuyên nghiệp.

Ngay từ đầu anh ta đã có ý định sẽ hất văng Hạ Vân Trù ra, bởi trông Hạ Vân Trù không giống người biết chơi cho lắm. Hạ tổng nổi danh lẫy lừng của Hoa Minh, có tiếng là thương nhân cuồng công việc.

Nhưng ngàn vạn không ngờ tới, vậy mà Hạ Vân Trù không bị bỏ lại phía sau!

Tô Ức vặn ga, tăng tốc lần nữa.

Hạ Vân Trù vẫn giữ vững vị trí ở cạnh Tô Ức, anh ta căn bản không vượt được anh!

Tô Ức nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Trù một cái, tuy lúc này trên mặt anh không hiện ra biểu cảm gì, thế nhưng lại khiến người ta thấy được mũi nhọn của mình, tựa như thanh đao được rút ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc bén.

Trong l0ng nguc là cục bông trắng trắng đen đen đang ôm chặt lấy anh, ngó đầu lên với vẻ mặt hưng phấn. Lông toàn thân cô bị gió thổi loạn, tuy hưng phấn nhưng cũng có phần sợ hãi, lỗ tai cô dựng đứng, áp sát đuôi vào người Hạ Vân Trù.

Trong miệng còn phát ra tiếng: “Au au...”

Mặc dù không có sự ràng buộc nào nhưng cô rất tin tưởng mà dựa vào Hạ Vân Trù.

Cũng đúng lúc này, người kia đã tới trước mặt anh ta.

Trong ánh mắt của Tô Ức hiện lên sự sắc lạnh, tăng tốc phóng về trước.

Kẻ đuổi người truy, tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, gió tạt mạnh hơn. Ngay cả máy bay không người lái trên cao cũng không thể quay rõ mặt bọn họ, chỉ có thể chụp được ảnh từ xa.

Trên mặt biển, hai người dùng động tác uyển chuyển quay đầu, tráo đổi vị trí với nhau sau đó lại tăng tốc trở về.

Đã sắp tới điểm kết thúc nhưng hai người họ bây giờ vẫn chưa ai vượt lên được.

Sắc mặt Hạ Vân Trù không đổi, cứ thể tăng lên tốc độ lên max.

“Áuu...” Chi Chi gào thét.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô được chơi trò này, hồi nãy Tô Ức lại không đi quá nhanh nên vẫn ổn. Nhưng lúc này Hạ Vân Trù lại phóng với tốc độ cao như vậy nên khiến cô sợ ngây người, chùm lông hỗn độn trong gió, cô không nhịn được mà tru thành tiếng.

Hạ Vân Trù đang tăng tốc, bất đắc dĩ thả chậm lại.

Tô Ức về đích trước, sau khi anh ta tới thì Hạ Vân Trù mới chậm rì rì mà quay về với Chi Chi.

Fan vây xem ở xa phát ra tiếng hét chói tai, cách xa như vậy nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ.

Mọi người đứng trên bờ không khỏi cảm thán: “Đỉnh thật đấy, thế nhưng vẫn là Tô Ức mạnh hơn. Còn Hạ tổng suýt chút nữa đã thắng được rồi, khả năng lái cano cũng khiến người khác kinh ngạc thật!”

Lúc này cameraman vẫn rất tận chức mà quay lại cảnh hai tuyển thủ và… Chi Chi.

Mọi người đều tưởng rằng là Tô Ức thắng, thế nhưng lúc này Tô Ức lại tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Sao tự nhiên anh lại giảm tốc độ? Nếu không giảm tốc thì có khi anh đã thắng rồi.”

Sắc mặt của anh ta có hơi khó coi.

Tất nhiên là vì đối thủ không ra toàn lực để đấu nên khiến anh ta thắng cũng không cảm thấy sảng khoái chút nào.

Nhưng Hạ Vân Trù lại chỉ vỗ về Chi Chi trong lồng nguc, bình thản nói: “Không quan trọng.”

Thi đấu không quan trọng, quan trọng là cho Chi Chi chơi thật vui thôi.

Tô Ức nghe xong liền hiểu ra, có hơi kinh ngạc.

Anh ta chuyển tầm mắt về phía cục bông đen trắng trong lòng Hạ Vân Trù, một con “gấu trúc” không có quầng thâm mắt, lông bị nước thấm ướt còn chưa khô, lại bị gió to thổi nên bây giờ toàn thân xù xù.

Trông cô bây giờ như béo thêm một vòng, lông bị dựng hết lên, nhìn dáng vẻ cực kỳ dễ thương lại có chút… kỳ lạ.

Nhưng cô vẫn chưa ý thức được điều này, còn đang hưng phấn đong đưa đuôi của mình, lỗ tai run run ghé vào người Hạ Vân Trù. Móng vuốt thu lại thành một cục, còn không ngừng phát ra tiếng kêu thoải mái: “Áu Áu...”

“Phụt..”, Tô Ức cười thành tiếng.

Mọi người bị Chi Chi hấp dẫn, gì mà thắng hay không thắng, đấu hay không đấu cũng không hấp dẫn bằng nhóc Chow Chow này.

“Còn muốn chơi sao?”, Hạ Vân Trù nhịn cười, vuốt vuốt chùm lông của cô.

“Au!” Muốn!

Cô không hề do dự đáp lại một tiếng, bày ra vẻ mặt đầy khao khát.

Thế là, Hạ Vân Trù lại xuất phát lần nữa.

- ---

Chơi thêm vài vòng, Hạ Vân Trù ôm Chi Chi hãy còn chưa đã thèm lên bờ.

Nhân viên đưa khăn bông cho anh, anh không dùng mà lấy nó để bọc người Chi Chi lại, lau khô nước trên người cho cô.

Tô Ức thò người qua, định sờ đầu cục bông xù này thì lại bị Hạ Vân Trù lẳng lặng né đi.

Đạo diễn Chương cũng bước tới, lúc này hầu hết nhân viên đều đã tập trung lại để xem Chi Chi.

Hết cách rồi, cưng quá mà!

Có ai thấy con gấu trúc nào không có quầng thâm mắt, lông thì dựng hết lên chưa?

Có ai thấy một bé Chow Chow đuôi vểnh lên trời, vẻ mặt thích ý lại kiêu ngạo như mèo nhỏ chưa?

Có ai được thấy một con thú cưng được chủ hầu hạ cho còn bày ra vẻ mặt chưa đã thèm chưa?!

Những cái này chỉ hội tụ ở Chow Chow mà thôi!

Đạo diễn Chương tươi cười, vươn tay sờ đầu Chi Chi. Sau đó dưới ánh mắt của Hạ Vân Trù, dần thu tay về rồi cười nói: “Hạ tổng sao phải xụ mặt thế chứ, cậu xem, cậu cũng có thể như hôm nay ấy, chơi nhiều hơn chút mới vui vẻ được chứ!”

Hạ Vân Trù hơi sửng sốt, động tác sờ lông của Chi Chi cũng ngừng lại.

Vui vẻ sao?

Hình như đúng là rất vui.

Không có công việc, không có vẻ mặt lạnh nhạt, tự do tự tại chơi môn thể thao mà từ ngày nhỏ bản thân đã khát khao là lái cano...

Không phải anh chưa từng chơi qua, nhưng khi trước chơi chưa từng cảm thấy vui vẻ nên sau đó không đụng tới nữa.

Hạ Vân Trù cúi đầu nhìn cục bông trong lòng mình, khóe miệng hơi giương lên.

Nhìn cô chơi vui như vậy, bản thân hình như cũng cảm thấy vui lây?

Đột nhiên anh ôm cô lên rồi nói: “Đưa nhóc đi chơi một vòng k1ch thích hơn nữa nhé?”

Hai mắt Mạc Linh Chi sáng lên, kêu một tiếng: “Chít!”

Anh xoay người, ngồi lên cano, sau khi để Chi Chi bám vào người mình, anh phóng vụt đi.

“Auuu __”, Chi Chi kêu vang.

Tô Ức kinh ngạc. Hóa ra....đây mới thực lực thật của anh?

- --

Sau chuyến đó, Chi Chi không đòi chơi nữa. Hai chân cô run run, Hạ Vân Trù vừa buông ra đã khiến cô ngã ụp mặt vào cát.

Khóe miệng anh giật giật, túm cô ra rồi lắc hết cát trên người cô đi.

Mạc Linh Chi: “...”, một đầu đầy sao trời.

Một hồi lâu sau Hạ Vân Trù mới chịu dừng tay, cô thở d0c: “Ư ư” mấy miếng rồi quay lại nhìn anh.

Người nhận nuôi à, anh chơi hơi bạo rồi đấy!

Khóe miệng Hạ Vân Trù hơi co rút: “...”

Thấy trên người cô vẫn còn cát, anh lại nhấc cô lên đi về phía biển, sau khi rửa sạch rồi mới đặt cô lên ghế để phơi khô lông.

Anh còn không quên nhờ nhân viên chuẩn bị sữa chua để đem tới cho Chi Chi.

Cô ngậm ống hút, vừa uống sữa chua, vừa bày ra vẻ mặt hưởng thụ.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến cô thoải mái tới mức khép hờ mắt, chỉ hận không thể ngủ ngay luôn.

Lúc này, Tô Ức lại mò tới.

Dường như hôm nay anh ta vẫn luôn để ý tới cô.

“Nó còn biết dùng ống hút để uống sữa?”, Tô Ức tò mò hỏi.

Hạ Vân Trù lạnh nhạt đáp: “Ừm.”

Tô Ức ngồi xổm xuống, học theo đạo diễn Chương hồi nãy, nhanh chóng thò tay qua để sờ lông trên người Chi Chi. Bây giờ lông hãy còn ươn ướt, sờ vào càng thấy mềm mịn, cảm giác...cực kỳ non mềm!

Nhưng vì không có kinh nghiệm “đánh lén” cho lắm nên anh ta không khống chế được lực nặng nhẹ.

“Áu..”, Mạc Linh Chi nâng mắt nhìn anh ta, tròng mắt đen còn mang theo ý trách móc.

Tô Ức sờ chóp mũi mình, dù sao cũng sờ rồi, thế là dứt khoát làm lại lần nữa, thò ngón tay chọc lên người cô rồi cảm thán: “Chi Chi, nhóc có thấy mình so với những con “gấu trúc “ cùng trang lứa là hơi bị mập rồi không?”

Nhìn hai khóe mắt đầy lông trắng của cô, anh ta làm trái lương tâm mà gọi hai tiếng gấu trúc.

Mạc Linh Chi: “???”

Cô trừng lớn mắt, không thèm uống sữa chua nữa mà nhìn chằm chằm vào anh ta. Hai mắt mở to, tròn xoe, má bắt đầu phồng lên, cái bụng tròn vo không ngừng lên xuống.

“Áu áu áu....” Anh béo ấy, cả nhà anh mới béo!

Mạc Linh Chi mắng anh ta nhưng Tô Ức vẫn không ý thức được, dù nhóc trước mặt anh ta là “gấu trúc” thì nó vẫn là giống cái.

Vậy là tên trai thẳng này chớp chớp mắt, dỗ dành: “Béo cũng đáng yêu mà, “gấu trúc” như mấy đứa thì béo mới đẹp...”

Mạc Linh Chi nắm chặt móng vuốt rồi vồ về phía anh ta, tức muốn bốc khói.

Mọi người xung quanh...

“Hahahaha....”

Nhóm nhân viên ai ai cũng bật cười.

Xác nhận lại lần nữa, sự vui buồn của “gấu trúc” và con người không có cái gọi là tâm linh tương thông.

Mạc Linh Chi nghe được tiếng cười của bọn họ, thân mình “gấu trúc” bỗng chốc suy sụp. Rúc đầu vào ngực Hạ Vân Trù sau đó chép miệng, đôi mắt đen nhánh ngân ngấn nước, buồn muốn chết.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh cũng muốn cười.

Thế nhưng anh nhịn được.

Không thể không nói, kể từ lúc anh đem đứa nhỏ này về thì hoàn toàn không thấy nó có sự phát triển về chiều cao, chỉ thấy tăng thêm thịt.

Tô Ức nói đúng phết, cục thịt này càng béo trông càng đáng yêu, càng thêm ngốc ngốc dễ thương.

Hạ Vân Trù từng để bác sỹ khám thử, sức khỏe của nó không có vấn đề gì nên anh mới mặc kệ.

Nhưng mỗi tuần vẫn phải để bác sỹ tới kiểm tra sức khỏe cho cô không chỉ để đảm bảo sức khỏe mà còn muốn chú ý tới những số liệu khác,

Cái đầu kia không có to lên tí nào, đây là vấn đề khiến anh khá lo lắng.

“Nhóc không mập đâu, cậu ta nói bậy đấy!”, giọng nói của Hạ Vân Trù pha lẫn tiếng cười.

Mạc Linh Chi nghe xong vẫn lắc lắc đầu, thậm chí còn ai oán nhìn anh.

Chắc chắn là bọn họ cảm thấy cô béo!

Bọn họ đang cười cô, người nuôi dưỡng này cũng cười!

Cô, muốn, giảm, cân!

Mạc Linh Chi thầm hạ quyết tâm.

“Hạ tổng, tới giờ cơm trưa rồi.”, nhân viên nhắc nhở một tiếng.

Hạ Vân Trù gật đầu, ôm Chi Chi hãy còn phẫn nộ lên rồi quay về biệt thự.

- --

Không biết vì sao mà hôm nay Mạc Linh Chi cảm thấy tỷ lệ người qua đường quay đầu nhìn mình hơi cao, gặp du khách, fan hay ai đó cũng quay lại nhìn cô rồi cười...

Chắc là bọn họ đang cười cô béo đây mà!

Mạc Linh Chi tức giận, móng vuốt nắm lại thành cục tròn tròn, ý chí giảm béo càng thêm kiên định.

Nhưng có điều này cô không biết, sau khi rời đi thì chủ đề mà các du khách bàn tán đó là—

“Đấy là Chi Chi nhỉ?”

“Hahaha, đáng yêu quá! Cậu nhìn đôi mắt của nhóc ấy đi, hôm nay tôi mới biết được là, khi gấu trúc không có quầng thâm mắt lại trông hề hước vậy đâu!”

“Cười chết mất, còn bộ lông của nhóc nữa, dựng đứng hết lên kìa!”

“Hahahahahaha...”

.....

Buổi trưa.

Mọi người dùng cơm ở phòng khách.

Khách mời được đoàn ekip chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn, riêng Mạc Linh Chi thì được đầu bếp làm cho suất “cơm hải sản cho thú cưng”.

Bên cạnh bàn tiệc lớn có đặt một bàn cơm nhỏ, đó là chỗ chuẩn bị riêng cho Chi Chi.

Lúc này, trên bàn bày đầy đồ ăn, tỏa ra mùi hương nức mũi.

“Ục ục...”, bụng cô phát ra tiếng biểu tình.

Mạc Linh Chi nuốt nước miếng, sau đó kiên định xoay người, quay lưng lại với bàn ăn. Bóng lưng đó… thật bi tráng làm sao!

Cam Vũ Quyên ngu ngơ: “Nhóc ấy bị sao thế?”

Những vị khách khác cũng nhìn qua, trong đó bao gồm cả nhân viên của đoàn ekip. Mọi người không vội ăn cơm mà đều tập trung về phía đứa nhỏ đầy vẻ “bi tráng” kia.

Hạ Vân Trù: “...”

Khóe miệng anh giương lên, đứng dậy rồi đi qua.

Anh nhấc cô tới cạnh bàn ăn nhỏ, xoa xoa đầu cô, trong giọng nói còn mang lẫn tiếng cười: “Ăn nốt bữa nay rồi giảm cân nhé?”

Mạc Linh Chi: “...”

Ừm, cũng đúng đấy nhỉ.

Thế là không có nguyên tắc gì nữa, lập tức cúi đầu ăn.

“Ư...”, thơm ngon tuyệt vời.

Mạc Linh Chi biến đau buồn và bi thương thành cơn thèm ăn, không chỉ ăn hết toàn bộ bữa trưa mà đầu bếp chuẩn bị cho mình...

Cô còn ăn hết một con tôm hùm Úc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi