TÔI DỰA VÀO BẦN CÙNG QUÉT NGANG TRÒ CHƠI SINH TỒN

Sáng sớm.

Tiêu Lam từ trong giấc ngủ say chậm rãi tỉnh lại, muốn duỗi tứ chi một chút.

Bỗng nhiên cậu cảm giác được không thích hợp, có một cánh tay đang đáp lên sau lưng cậu, xung quanh còn có cảm giác ấm áp khác thường, phảng phất như bị cái gì đó bao bọc lấy.

Đầu óc Tiêu Lam còn có chút mơ màng bỗng nhiên liền tỉnh táo lại, buồn ngủ giống như chuột gặp mèo, “vèo” một tiếng không thấy đâu nữa.

Đôi mắt cậu bỗng nhiên ra.

“Chào buổi sáng, tiên sinh.” Giọng Lạc mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cậu.

Tiêu Lam nâng con ngươi lên, đối diện nụ cười ôn hòa trước sau như một của đối phương.

Đầu tóc Lạc hơi hỗn độn, không sạch sẽ gọn gàng bằng ngày thường, ngược lại hiện ra một kiểu lười biếng và mệt mỏi.

Trên người hắn không biết khi nào thay một kiện áo ngủ cùng kiểu với Tiêu Lam, cổ áo ngủ rộng mở, có thể nhìn đến xương quai xanh hình dạng duyên dáng và đường cong dáng người.

Mà giờ phút này, đầu Tiêu Lam đang gối lên cánh tay Lạc.

Tuy rằng cách một lớp vật liệu may mặc, trên cổ vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cùng cảm giác cơ bắp mềm dẻo của đối phương.

Tiêu Lam nhịn không được cảm khái, thể chất của phi nhân loại cũng tốt thật đó, đè ép như vậy cả buổi tối thế mà còn mặt không đổi sắc.

Không không không, này không phải trọng điểm vấn đề, được không?!

Trọng điểm là anh chạy đến trên giường mình từ khi nào? Thế mà còn thay áo ngủ? Chuẩn bị áo ngủ tình nhân từ hồi nào?

Còn…… Khá đẹp……

Đối mặt ánh mắt Tiêu Lam còn có hơi ngây ngốc.

Đầu Lạc hơi dò lại đây, tốc độ cực nhanh mà nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cậu.

Hôn một cái xong, hắn nhanh chóng rời đi, không để lại cho Tiêu Lam không gian đặt câu hỏi: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng trước, lát nữa gặp.”

Trước khi Tiêu Lam phản ứng lại kịp, Lạc cũng đã thong dong rời đi.

Sau tiếng đóng cửa rất nhỏ, trong phòng ngủ lại khôi phục yên tĩnh cùng an bình tinh mơ, nắng sớm rải vào cùng với không khí tươi mới, tuyên cáo một ngày mới bắt đầu.

Xúc cảm nơi cánh môi mềm mại tựa hồ còn ở, Tiêu Lam lăn lộn nho nhỏ một chút hầu kết của mình, cảm giác tốc độ tim đập của mình có hơi phạm quy rồi.

Mặt hình như còn hơi nong nóng nữa.

Cùng với…… Thời điểm cậu vừa mới nhìn Lạc, trong đầu hiện lên chính là hình ảnh gì?

Thật là ý niệm đầy tội ác.

Đột nhiên cậu lại cảm thấy không đúng.

Này không phải là bạn trai của mình sao, cậu lại không phải ông già, đối mặt bạn trai hôn chào buổi sáng, hiểu ý tim nhảy mới là bình thường. Nếu là không nhảy mới là có vấn đề, ý nghĩa cậu gần như có thể trực tiếp đem chôn luôn rồi.

Đúng, đây là bình thường.

Có lý luận ủng hộ, Tiêu Lam đúng lý hợp tình mà rời giường rửa mặt, sau đó thay quần áo đi xuống lầu.

Phòng ăn dưới lầu.

Lạc đã chuẩn bị xong bánh mì nướng đơn giản, chiên trứng, xúc xích nướng và sữa bò, nhìn qua ra dáng ra hình.

Bánh mì nướng đến lớp ngoài xốp giòn tản ra mùi thơm mê người, kết hợp với hương bị trứng chiên và xúc xích nướng, dẫn tới người nhịn không được muốn ăn nhiều thêm một miếng.

Lạc bưng mâm bữa sáng đi đến bên cạnh bàn, hơi cúi người đem nó đặt ở trước người Tiêu Lam.

Còn không đợi hắn ngồi dậy, Tiêu Lam nắm lấy cơ hội thò qua, một ngụm thơm lên má hắn.

“Hơ?” Lạc có chút kinh ngạc, tiên sinh hôm nay đây là làm sao vậy?

Tiêu Lam đúng lý hợp tình mà nói: “Em thơm bạn trai của em, làm sao gì chứ.”

Lạc cười khẽ: “Không sao, nhưng mà……”

Nói rồi, hắn xoay luôn gương mặt bên kia lại đây, để sát vào Tiêu Lam: “Cần thơm luôn bên này không?”

Tục ngữ nói rất đúng, khi bạn trai hôn má phải của bạn, cả má trái cũng chuyển qua lấy lý do cho người đó thơm luôn.

Tiêu Lam nhìn gương mặt đẹp trai để sát vào: “……”

Trên phương diện so da mặt dày này, cậu vẫn là thua.

Gia hỏa này khi nào không thầy dạy cũng hiểu, có thể học được da mặt dày đại pháp có thể quét ngang thế giới vậy?! Tựa hồ còn lặng lẽ luyện đến full cấp rồi.

Nhìn khóe miệng Lạc mang mỉm cười, Tiêu Lam bất chấp tất cả. 

Thơm thì thơm, dù sao cậu lại không lỗ gì.

Một cái hôn đồng dạng rơi xuống má bên kia của Lạc, mang theo một chút cảm giác mềm mại ấm áp.

Sau khi thơm xong, Tiêu Lam đẩy đẩy bả vai Lạc: “Được rồi không chơi nữa, ăn cơm sáng ——”

Còn không đợi cậu nói xong, Lạc lại lần nữa để sát vào, cánh môi khắc trên môi cậu.

Nụ hôn này, có thể sâu hơn cái hôn khẽ đùa dai của cậu nhiều, mang theo vài phần triền miên và khắc khoải khó chia lìa.

Cuối cùng, Lạc chậm rãi thối lui, mắt hắn mang ý cười, giọng nói trầm thấp: “Tôi đáp lễ em, tiên sinh.”

Tiêu Lam: “……”

Cậu cảm thấy chính mình sắp chịu không nổi.

Lạc người này sao lại thế này? Gần đây quả thực càng ngày càng khó chơi.

Phi nhân loại không biết xấu hổ lên, có thể nói là thiên hạ vô địch.

Sau khi ăn xong bữa sáng làm người ta tim nhảy không thôi này.

Lạc thu dọn xong bàn ăn, nói với Tiêu Lam: “Hôm nay em có thể hẹn hò với tôi không, tiên sinh?”

Tiêu Lam nhất thời không phản ứng lại kịp: “Hẹn hò?”

Hai người bọn họ không phải mỗi ngày đều ở bên nhau sao? Vì sao lại muốn hẹn hò?

Lạc nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta cũng chưa từng hẹn hò như những đôi tình nhân bình thường mà.”

Tiêu Lam nghĩ nghĩ, thật đúng là như vậy thiệt……

Sau khi bọn họ ở bên nhau, nếu mình không phải ở phòng huấn luyện đánh nhau thì chính là ở phó bản đánh nhau, hoặc là vây xem Thiết Cộc Lốc gặm đất trồng rau, hình như còn thật sự chưa một lần nào có hoạt động gì có thể gọi là hẹn hò.

Hết thảy nơi phát ra sự không lãng mạn, hình như đều chỉ về phía cậu.

Tiêu Lam có hơi chột dạ gật gật đầu: “Được thôi.”

Lạc mỉm cười lên: “Tôi đã đặt vé xem phim và nhà hàng, chúng ta có thể cùng nhau trải qua hôm nay.”

Tiêu Lam: “……”

Cảm giác tựa hồ lại bị người nào đó dắt theo kịch bản rồi.

Boy tâm cơ này rốt cuộc là sắp xếp từ hồi nào!! Sao một chút mà cậu cũng không biết!!!

——

Hai người đi tới trung tâm thành phố trước.

Nơi này có rạp chiếu phim thiết bị tốt nhất toàn thành phố, Lạc đặt vé xem phim cũng là ở chỗ này.

Nhưng lúc này cách giờ chiếu bắt đầu còn rất lâu, hai người cũng không vội mà lấy vé, trước tiên ở nơi này đi dạo quanh.

Tuy rằng có khói mù do sự kiện mất tích, nhưng thứ nhất là lúc này là ban ngày, thứ hai hôm nay là cuối tuần. Hơn nữa mặt trời vừa mọc, ánh mặt trời ấm áp xua tan một chút bất an trong lòng mỗi người, làm bọn họ cảm thấy cảm giác an toàn tăng thêm không ít.

Trên giường, người đi đường tuy rằng ít hơn bình thường nhưng bạn bè hẹn nhau tụ hội và các cặp đôi cũng không ít.

Trên đường không biển người tấp nập như trước kia, nhưng còn tính là có nhân khí.

Hai người Tiêu Lam và Lạc giống như là một đôi tình nhân tầm thường, bước chậm trên đường phố.

Phía trước có một đôi tình nhân trẻ tuổi, bộ dáng thoạt nhìn vừa mới thành niên.

Trên mặt chưa hết tính trẻ con tràn đầy nụ cười hưng phấn, chỉ mỗi ánh mắt bọn họ nhìn nhau thôi đã lộ ra một hương vị ngọt ngào.

Bọn họ đi tới một tiệm kem, cậu trai cười nói: “Ông chủ, phiền ông lấy cho cháu một cặp kem tình yêu đi.”

Đây là sản phẩm bán chạy top của cửa hàng này, chỉ bán theo cặp.

Dưới bàn tay khéo léo của ông chủ, kem tạo hình tinh mỹ như tác phẩm nghệ thuật, bên trên phủ kín nhiều loại trái cây và quả hạch vụn, trang trí trên cùng là bánh quy hình trái tim, nhìn qua dịu mắt lại đáng yêu, vô cùng được các đôi tình nhân yêu thích.

Đương nhiên, nếu là có cẩu 1 độc thân nào một người nuốt trôi hai cái cũng không phải không thể……

Ông chủ cũng không cự tuyệt bán cho khách độc thân.

Chẳng qua hình ảnh kia hơi bị thê lương, làm người ta nhịn không được mũi đau xót, rơi lệ.

Cậu trai tiếp nhận kem đưa cho cô gái.

Cô gái ăn một ngụm, nháy mắt lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Ưm! Ngon lắm á ~”

Nhưng cô gái không phát hiện trên chóp mũi mình dính vào một chút kem.

Cậu trai thật cẩn thận mà vươn tay, nhẹ nhàng lau đi kem dính trên chóp mũi cho bạn gái.

Cô gái vừa thấy có điểm ngượng ngùng: “Oa, tớ làm dính lên mặt mà cũng không phát hiện……”

Cậu trai cười nói: “Vậy thuyết minh cả người cậu đều rất ngọt, mới có thể không phát hiện được nó.”

Cô gái bị lời bạn trai nói chọc cười.

Đôi tình nhân trẻ cầm kem, thân mật mà cười đùa rời đi.

Lạc nhìn theo bóng dáng bọn họ, như suy tư gì.

Tiêu Lam đang muốn cùng Lạc nói cái gì đó, vừa chuyển đầu lại phát hiện bên người mình không có ai.

Lại vừa chuyển đầu, không biết khi nào Lạc đã chạy đến cửa sổ tiệm kem.

Không bao lâu, Lạc cầm một cặp kem tình yêu đi tới, duỗi tay đưa cho Tiêu Lam.

Tiêu Lam tiếp nhận, một ngụm cắn đi xuống: “Ưm, thật sự khá ngon đó.”

Kem tuy rằng trang trí đủ loại nguyên liệu nhưng lại không quá ngọt ngấy, vị ngọt gãi đúng chỗ ngứa và mùi thơm nồng tản ra, vị như mang theo tơ lụa làm người ta mười phần hưởng thụ, không hổ là sản phẩm bán chạy nhất.

Tiêu Lam không tính là người thích ăn đồ ngọt, nhưng ngẫu nhiên ăn một lần như vậy cũng không tồi.

Lạc hơi thất vọng một tẹo.

Quả nhiên, không thể kỳ vọng tiên sinh tạo ra đồng dạng hình ảnh được……

Tiên sinh chỉ biết biểu diễn cho hắn xem “Cảm tình thâm một ngụm buồn”.

Hắn tiếc nuối mà nếm một ngụm kem.

Ừm, tiên sinh lần này nói rất đúng, ăn thật ra không tệ.

Hai người một bên ăn kem, một bên đi tới trong đám người.

Bọn họ không có mục đích gì, chỉ là tùy ý mà dạo ở trung tâm thành phố không ồn ào náo động bằng ngày xưa, nhưng vẫn còn náo nhiệt.

Có khi học theo mấy đôi tình nhân khác mua một ly trà sữa hoặc là những món ăn vặt khác nếm thử, có khi cùng nhau vì diễn tấu đầu đường mà reo hò.

Trên đường, bọn họ gặp một phỏng vấn hỏi đáp các cặp đôi.

Tiêu Lam dùng kiểu trả lời không hề lãng mạn của trai thẳng làm phỏng vấn vài lần thiên về hướng kỳ quái, thậm chí khiến cho một bộ phận người qua đường vây xem, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lạc dần dần chứa đầy đồng tình.

Cuối cùng, người phỏng vấn dưới sắc mặt càng ngày càng đen của Lạc mà chuồn mất.

Hai người cùng nhau cảm thụ được phần ầm ĩ nhân gian, vốn phảng phất như sớm đã rời xa cuộc sống của bọn họ.

Ngẫu nhiên cũng chế tạo một chút ồn ào náo động, phụng dưỡng ngược lại nhân gian này.

Sau bữa cơm chiều.

Dựa theo Lạc sắp xếp, bọn họ cùng đi xem phim.

Lạc tâm cơ mà đặt ghế dành cho cặp đôi, toàn bộ quá trình xem phim, hai người đều gắt gao dựa vào nhau.

Phim rạp gần đây chiếu dạng màn ảnh rộng, khung cảnh xinh đẹp lại rộng lớn, vai chính dáng người đạt điểm tối đa giá trị nhan sắc trị số cao, tình tiết chặt chẽ lại kích thích, đặt vào cuối tuần dùng để thả lỏng thần kinh là không thể tốt hơn.

Muốn nói phim đẹp bao nhiêu, hình như không có.

Muốn nói bắp rang ăn ngon bao nhiêu, hình như cũng không có.

Nhưng giờ khắc này, thời gian hai người ở bên nhau, lại không thể nghi ngờ là tốt đẹp.

Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người bước chậm giữa thành phố vào đêm.

Sắc trời tối dần xuống, náo nhiệt ngắn ngủi ban ngày mang đến theo ánh nắng cùng nhau biến mất.

Trên đường phố, người đi đường rõ ràng mà ít dần đi, không ít cửa hàng cũng lựa chọn trước tiên đóng cửa, bất an và sợ hãi lại lần nữa làm bạn với bóng đêm ngóc đầu trở lại, khó có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt có thể nói là Bất Dạ Thành trước kia.

Còn may, bánh xe quay ngắm cảnh lớn nhất trung tâm thành phố kia còn đang hoạt động.

Ngắm cảnh đêm trên bánh xe quay này vô cùng nổi tiếng, đã từng được nghị luận sôi nổi trên mạng.

Nếu là ngày thường, đội ngũ xếp hàng ngắm cảnh đêm chính là dài đến khoa trương, xếp hàng đến cả tiếng đồng hồ cũng chưa thấy đến phiên mình, nhưng giờ phút này lại chỉ có mấy người gan lớn còn kiên trì.

Hai người bước lên bánh xe quay.

Theo vị trí từng chút từng chút lên cao, cảnh sắc đập vào mắt trở nên càng ngày càng mỹ lệ.

Cả thành thị đắm chìm vào bóng đêm đen thẳm, ánh đèn lộng lẫy lại điểm trang các kiến trúc đến tựa như vật phẩm trang trí tinh xảo.

Khoang hành khách trên bánh xe quanh.

Tiêu Lam và Lạc an tĩnh mà nhìn cảnh đêm, nhất thời không ai nói lời nào.

Thành phố này vẫn đèn đuốc sáng trưng, khác với cảnh đêm ở nơi dừng chân người chơi, nơi này mang theo sức sống sinh mệnh đặc hữu chốn nhân gian.

Chỉ là từ trên nhìn xuống, lại rõ ràng có thể phát hiện dòng xe cộ đã ít đi, con đường trở nên trống trải hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống cảnh tượng ngựa xe như nước trước kia từng thấy.

Tuy rằng thành phố này mặt ngoài vẫn còn ngăn nắp, nhưng một cảm giác tiêu điều khó có thể ức chế vẫn cứ từ giữa thẩm thấu ra ngoài.

Tiêu Lam cùng Lạc sóng vai mà ngồi, trong mắt bọn họ đều chiếu rọi ánh sáng cảnh đêm nhỏ vụn, phảng phất như một hồ ánh sao vỡ nát.

Tiêu Lam tựa hồ là đang lầm bầm lầu bầu: “Chúng ta có thể khiến hết thảy trở về bộ dáng vốn có sao?”

Lạc nói: “Có thể, đây là nguyện vọng của em, cũng là nguyện vọng của tôi, càng là nguyện vọng của rất nhiều người.”

Lạc nhìn về phía không trung, nơi đó treo ngôi sao lộng lẫy.

Đây cũng là…… Những nguyện vọng của những người từng hợp tác với hắn, là nguyện vọng bọn họ tình nguyện tan xương nát thịt cũng muốn hoàn thành.

Lúc này đây, hắn sẽ không cho phép chính mình thất bại nữa.

Lúc này, bánh xe quay lên tới đỉnh, đây cũng là nơi cảnh đêm đẹp đẽ nhất.

Tầm mắt có thể nhìn ra rất xa, toàn bộ ngọn đèn đường đều phảng phất như giơ tay ra là có thể với đến.

Lạc lại vô tâm thưởng thức hết thảy.

Hắn quay đầu nhìn hình dáng Tiêu Lam bị ánh đèn phác hoạ đến rõ ràng, dưới bóng đêm và ánh đèn làm nổi bật, Tiêu Lam tựa hồ càng thêm đẹp.

Tiêu Lam cảm thấy được tầm mắt bên cạnh.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lạc đang tỉ mỉ mà nhìn mình chăm chú, phảng phất như muốn đem bộ dáng của cậu, khắc sâu vào trong lòng.

Tiêu Lam hơi há mồm, vấn đề đang chuẩn bị ra khỏi miệng.

Lạc lại thò lại gần Tiêu Lam, đón lấy tầm mắt trong suốt của đối phương, trước khi Tiêu Lam nói chuyện, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Thân ảnh hai người chồng lên nhau, trong bóng đêm hóa thành một hình cắt giấy.

Trong thế giới con người có một truyền thuyết.

Bởi vì bánh xe quay là hình tròn, trong đó không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, tượng trưng cho tình yêu sẽ không kết thúc.

Cho nên, khi bạn vào thời điểm bánh xe quay lên đến cao nhất hôn môi người yêu mình, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Tuy rằng đây chỉ là lời nói không hề có căn cứ, hơi phân tích một chút, đại khái là công ty bánh xe quay thả ra tin tức muốn tăng doanh thu cho nhà mình.

Nhưng vẫn cứ có không ít đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt nguyện ý làm như vậy.

Trong nháy mắt này, Lạc đột nhiên hiểu rõ tâm tình của những đôi tình nhân đó.

Chỉ cần có thể làm hắn cùng Tiêu Lam tăng thêm một chút cơ hội vĩnh viễn ở bên nhau, chẳng sợ chỉ là một âm mưu nho nhỏ không có logic, cũng đáng giá để nếm thử.

Từng chút từng chút mà chồng lên nhau, nói không chừng thật sự có thể đến được vĩnh hằng thì sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái —- Kinh Thánh.

Hết chương 174.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi