TÔI DỰA VÀO NGHÈO KHÓ QUÉT NGANG TRÒ CHƠI KINH DỊ



Vương Thái Địch gãi gãi đầu, dùng bộ dạng không đáng tin nói với Tiêu Lam: "Còn cái gì chưa nói nữa không ta..

Em nghĩ không ra, hay là anh có gì muốn biết thì hỏi em luôn đi."
Tiêu Lam: "Chúng ta còn cơ hội để trở về thế giới thực không?"
Tuy rằng cậu không có điều gì vướng bận, nhưng mà mộ của mẹ trừ cậu ra thì không ai thèm dọn dẹp, cậu vẫn có chút không yên lòng.
Vương Thái Địch nói: "Thật ra sau khi phó bản thứ hai kết thúc, chúng ta có một ngày để quay lại thế giới kia, nhưng trong lúc đó không được tiết lộ bất kì điều gì liên quan đến thế giới Hàng Lâm."
"Nhưng mà, người đã quen với thế giới Hàng Lâm, đều rất khó để quay lại thế giới thật."
Tiêu Lam hỏi: "Cậu cũng vậy sao?"
Vương Thái Địch gật đầu: "Vâng, đối với em thì thế giới thật không có chút hoài niệm nào, bất cứ đâu miễn có anh trai ở cùng là được rồi.

Thậm chí nếu anh ở đây đủ lâu, trở lại hiện thực sẽ có cảm giác không đúng lắm, kiểu như cảm thấy mọi nơi đều có nguy hiểm rình rập, đại khái có lẽ là do PTSD [1] ."
Tiêu Lam nhìn người trên đường đi qua đi lại, những người này thật sự khác xa với người bình thường ở hiện thực, nếu phải so sánh, có lẽ họ thoạt nhìn như lính đánh thuê hoặc là desperado (kẻ liều mạng tuyệt vọng) vậy, cho dù là một cô gái nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối cũng tỏa ra khí chất có thể cầm dao giết chết người khác.
Đương nhiên, Vương Thái Địch là ngoại lệ.
Tiêu Lam: "Còn có mấy NPC kia thì sao? Bọn họ rốt cuộc là cái gì? Tôi thấy có người chơi tử vong rồi lại trở thành NPC."
Vương Thái Địch: "Nghe nói NPC ở thế giới Hàng Lâm đều chung một bộ phận, bọn họ có thể đã chết trong thế giới thật, cũng có thể do thế giới này tạo ra, đem người chơi chuyển hóa thành một bộ phận trong đó."
"Tuy rằng từng nói tốt nhất không nên tập kích NPC, nhưng thật ra cũng không hẳn là vậy, anh trai em thường xuyên làm ra chuyện này, chỉ cần đánh thắng được bọn họ là có thể qua cửa."
Tiêu Lam: "..."
Anh trai nhóc đúng là một tên cuồng bạo.
Tiêu Lam nhớ tới Triệu Tiểu Hà, liền hỏi: "Cậu có biết làm cách nào để tìm người không? Người đã từng cùng nhau vượt qua trò chơi này."
Vương Thái Địch buông lỏng tay: "Anh có biết nơi này có ít nhất bao nhiêu trạm dừng chân cho người chơi không?"
Tiêu Lam lắc đầu.

Vương Thái Địch so sánh con số với hai bàn tay của mình: "17 cái, lúc trước có người từng thống kê số người chơi có thể lên tới hàng triệu người, đương nhiên số liệu này không chính xác lắm, dù sao người chơi sơ cấp đều tử vong rất nhanh, muốn tìm một người thực sự rất khó."
"Hơn nữa khi tới màn trung cấp mới có thể chế tạo ra đạo cụ liên lạc, khi đó tìm người tổ đội nghe có vẻ thực tế hơn."
Xem ra việc liên hệ với Triệu Tiểu Hà chỉ có thể tạm gác lại, hy vọng cô gái kiên cường đó có thể may mắn sống sót.
*
Sau khi tạm biệt Vương Thái Địch, Tiêu Lam dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đi tới một tòa nhà cực cao, ngẩng đầu lên cũng không thể thấy rõ đỉnh, có lẽ ít nhất phải có tận ba trăm tầng.

Bên trong đều là phòng của người chơi, nhưng một chút âm thanh cũng không có, hiệu quả cách âm tốt như vậy thật sự không thể tìm ra ở hiện thực.
Tiêu Lam tìm được phòng của chính mình, quả nhiên rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, một cái tủ đầu giường cùng với một cái bàn xếp được đặt cạnh tường, còn có thêm một cái cửa nhỏ, bên trong là phòng tắm có vòi sen và nhà vệ sinh, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một bức tường mà thôi, tương đối không khoa học.
Cậu vậy mà lại cảm thấy vô cùng hài lòng, điều kiện của trạm dừng chân này thực sự rất tốt, đồ dùng căn bản đều có đầy đủ, cũng không cần phải chen chúc tắm chung với người lạ.
Trên giường có một cái balo nhỏ, Tiêu Lam tiến đến xem thử.
[Tên: Balo keo kiệt]
[Mô tả: Cung cấp 4 ngăn để lưu giữ đạo cụ.

Người chơi được cấp phòng miễn phí, đạo cụ keo kiệt nhất chính là nó, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho những tay mới nghèo khó.]
Sau đó balo biến mất, Tiêu Lam liền cảm giác được bản thân có thêm không gian nhỏ với bốn ngăn trống.
Bao ăn bao ở còn tặng thêm vật phẩm, còn đòi hỏi cái gì nữa nha [2] ! Kẻ nghèo khó Tiêu Lam đây cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tiêu Lam ngồi ở trên giường lấy phong thư ra.
Phong thư này sờ lên có thể cảm thấy được nó chỉ làm bằng chất liệu gỗ bình thường, vậy mà Tiêu Lam chạy tới chạy lui lại không khiến nó có chút vết nhăn nào.

Phần mô tả đạo cụ của phong thư cũng biến thành [Sinh mệnh của ngài vĩnh viễn có tôi làm bạn, cho đến khi tất cả kết thúc.]
Tiêu Lam mở miệng: "Lạc"

Chữ viết của Lạc không xuất hiện, khi Tiêu Lam đang nghi hoặc, bỗng một bóng đen từ phong thư bay ra, xuất hiện ở trước mặt cậu: "Tiên sinh."
Ngữ khí vừa tao nhã vừa điềm tĩnh, thanh âm trầm thấp mang theo một chút từ tính, như tiếng đàn cello trong buổi hòa nhạc.

Làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, đáng tiếc trên thực tế chỉ là một cục đen sì.
Tiêu Lam có chút kinh hỉ: "Anh có thể nói chuyện!"
Bóng đen ở trên không trung xoay một vòng: "Có phần nhờ sự trợ giúp của ngài."
Tiêu Lam chờ mong: "Hiện tại anh đang chuẩn bị ngưng tụ thực thể đúng không?"
Lạc: "Đúng vậy, nhưng mà cái này có chút khó khăn, cần ngài hỗ trợ."
Trước ánh nhìn chăm chú của Tiêu Lam, bóng đen dần dần mở rộng, lan ra khắp căn phòng, dường như đang giãn cơ thể ra.

Tiếp theo, bóng đen chậm rãi rơi xuống mặt đất, không ngừng co lại, hình dáng bất quy tắc kia bắt đầu biến hóa, kéo một hồi, trước ánh mắt chờ đợi của Tiêu Lam dần biến thành --
Một con mèo do chính họa sĩ tâm hồn [3] tự họa mà ra.
Tiêu Lam nhịn không được che kín mặt, giấu đi biểu tình phức tạp của cậu.
Lạc người này, cái gì cũng tốt, chỉ có trình độ nghệ thuật là kẻ tám lạng người nửa cân với cậu.

Tiêu Lam bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, liệu có nên đăng ký cho Lạc một khóa học vẽ dành cho trẻ em hay không, ít nhất trước tiên cũng đem bốn cái chân vẽ chỉnh tề đi rồi hẵng nói chuyện, cũng không biết thế giới Hàng Lâm có loại dịch vụ này không.
Linh hồn mèo đen dùng bốn chân không bằng nhau từ từ bước đi, xiêu xiêu vẹo vẹo bước vài bước trên mặt đất, sau đó "Bẹp" một tiếng ngã lăn ra đó, đem đầu đập thẳng xuống đất.
Tiêu Lam: "..."
Muốn cười quá má ơi, nhưng mà phải ráng nhịn xuống.
Sau đó Tiêu Lam tiến đến, ôm lấy mèo đen, giúp hắn kéo kéo mấy cái chân không đều nhau, thật vất vả lắm mới chỉnh cho tụi nó bằng nhau, về phần đầu thì thực sự không có chút biện pháp nào.

Con mèo đen đầu vuông bắt đầu cố gắng đứng dậy đi lại trong phòng, lúc đầu còn có chút khó khăn, luôn ngả nghiêng.

Sau đó dần thuận lợi đứng lên, có thể bay nhảy thật nhanh, thậm chí còn nhảy lên giường như một con mèo thực thụ.
Lạc vẫy vẫy cái đuôi, đôi mắt hổ phách nhìn chăm chăm vào Tiêu Lam, bộ lông màu đen như tỏa sáng.

Nếu bỏ qua cái đầu có chút vuông kia thì đây thực sự là một con mèo xinh đẹp.
Mèo đen mở miệng nói: "Tiên sinh, trước mắt chỉ có thể đạt đến trình độ này, hiện tại những người khác cũng có thể thấy thực thể của tôi.

Chờ tôi tiêu hóa xong năng lượng lúc trước hấp thụ được, mới có thể tạo thêm nhiều hình dạng để giúp đỡ ngài nhiều hơn."
Bộ lông xù xù kia thật sự rất đáng yêu, Tiêu Lam nhịn không được đưa tay ra sờ một chút, Lạc cũng không có ý kiến, an tĩnh dựa sát vào làm cho cậu vui vẻ.
Tới giờ đi ngủ, mèo đen trực tiếp chiếm một bên gối của Tiêu Lam, lông tơ mềm mại cọ cọ cổ cậu.

Cảm nhận được sự mềm mại ngay cổ, nằm trên chiếc giường không bị lọt gió không bị dột nước mưa, Tiêu Lam trải qua một giấc ngủ vô cùng yên bình.
Mà mèo đen vẫn mở to mắt, hắn không cần ngủ, chiếm lấy một bên gối bởi vì Lạc nghĩ Tiêu lam rất thích hình tượng hiện tại của hắn.
*
Tuy rằng thế giới Hàng Lâm có thú nuôi, nhưng mang theo một con mèo đen đầu vuông tiến vào trong trò chơi vẫn có chút không nói nên lời.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Tiêu Lam quyết định việc đầu tiên khi ra ngoài là tìm xem có thể lấy gì che lại được không, vừa lúc căn phòng trống này cần có thêm một chút đồ dùng sinh hoạt
Không ngờ lại tìm thấy gói nhu yếu phẩm hàng ngày trong cửa hàng hệ thống, Tiêu Lam cũng không thèm để ý đến chất lượng của mấy thứ này, trực tiếp lấy của chạy lấy người.

Lại thuận tay mua cho Lạc một cái khăn trùm đầu, tạm che đi cái đầu vuông kia, nhưng lại lấy trúng cái màu xanh lá cây, gu thẩm mỹ của thẳng nam thật đáng buồn.
Tiêu Lam cùng Lạc quay trở về phòng, đang mở cửa.
Cửa phòng bên đột nhiên mở ra, Tiêu lam quay đầu vừa lúc chạm mặt với người kia, đó là một thanh niên khoảng chừng 25 hay 26 tuổi, tóc ngắn màu nâu sẫm, nhìn có chút lạnh lùng.
Anh ta gật đầu với Tiêu Lam tỏ vẻ chào hỏi, sau đó dự tính rời đi.
Trong phòng lại truyền đến âm thanh quen thuộc: "Ơ? Tiêu Lam! Không ngờ anh lại ở phòng kế bên đó nha!"

Chỉ thấy Vương Thái Địch mặc một bộ đồ ngủ lông xù từ trong phòng chạy ra, nhiệt tình vẫy vẫy tay, trông càng giống một chú chó Teddy lớn.
Tiêu Lam vẫy tay lại với Vương Thái Địch: "Không ngờ lại được gặp lần nữa."
Vương Thái Địch vui vẻ giới thiệu với thanh niên tóc ngắn: "Ca, đây là Tiêu Lam, chính là người mới có tố chất tâm lý đặc biệt mà em vừa nói tới."
Thanh niên tóc ngắn vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Vương Kha, là anh trai của Thái Địch."
Dứt lời liền nhịn không được đưa mắt sang nhìn con mèo đen trùm khăn xanh trong lòng Tiêu Lam.
"Xin chào." Tiêu Lam nắm lấy tay Vương Kha, nghĩ thầm, thì ra mẹ của hai người vẫn có thể đặt một cái tên bình thường như vậy ha.
Lúc này Vương Thái Địch cười hì hì nhìn Tiêu Lam, nháy mắt một cái: "Đừng bận tâm dáng vẻ người lạ chớ lại gần của ảnh, anh ấy thường trông lạnh lùng như vậy đấy, nhưng lúc trước tên của anh ấy là Vương Kha Cơ, hiện tại là do anh ấy tự sửa lại đó, ha ha ha ha ha."
Vương Kha vừa nói vừa khom người ôm bụng cười: "Anh ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết nha, bằng không đảm bảo ảnh sẽ giết anh ra luôn đó, ha ha ha."
Sắc mặt Vương Kha Cơ, à nhầm, sắc mặt Vương Kha trong nháy mắt trở nên u ám, anh ta nhìn em trai ngốc nhà mình, một bên lặng lẽ xiết chặt nắm tay.
Tiêu Lam: "..."
Mau ngậm miệng lại, người anh trai nhóc muốn giết hiện tại chính là nhóc đó.
*
Trở lại phòng, Tiêu Lam đem đồ mình mới mua xong cất đi, bóng đêm quen thuộc một lần nữa xuất hiện.
Trò chơi mới bắt đầu rồi.
Gỡ rối:
[1] PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn.

(bạn nào muốn biết thêm có thể tra trên mạng nha)
[2] chỗ này tác giả để một thuật ngữ bên trung "còn muốn xe đạp gì nữa?" : câu hỏi về việc không hài lòng với những gì một người đã có được và mong muốn có được điều gì đó tốt hơn.
[3] họa sĩ tâm hồn: Cũng là ngôn ngữ mạng, từ này thường được dùng để trêu chọc những bức tranh trừu tượng nhưng không thể giải thích được giống với những thứ được vẽ, nhưng lại vô cùng có hồn.

Phong cách vẽ tranh thông thường vui nhộn khiến người ta phải bật cười.
Giải thích một chút về tên của Vương Kha: tên thật của nhân vật này là Vương Kha Cơ, tiếng trung nó là như vậy nè (王柯基), nếu như tách riêng tên ra là Kha Cơ (柯基).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi