Chàng trai áo đen đứng đằng trước duỗi tay kéo cửa thanh máy cũ xưa ra, không ít bộ phận cửa sắt phát ra tiếng "kẽo kẹt" bất kham gánh nặng, không tình nguyện mà mở ra.
Sau đó xuất hiện trước mặt các người chơi chính là một hành lang cổ xưa dơ bẩn.
Hành lang và thang máy giống nhau, cũ nát loang lổ, mặt tường đều đã bong ra từng mảng, nơi nơi đều ngưng kết một tầng vết bẩn năm này tháng nọ tích góp xuống thật dày, tản ra một loại mùi vị làm người không khỏe.
Cùng thời gian xuất hiện còn có nhắc nhở của hệ thống:
“Leng keng ——”
Một âm thanh khó nghe vang lên: “Bốn —— ngày ——”
Âm thầm kia kéo đến thật dài, như là miếng gỗ mục hủ bại bất kham lão, tiến vào lỗ tai đều làm màng tai cảm thấy không khoẻ.
Các người chơi nhìn hành lang phía trước, minh bạch nơi này là cảnh tượng của màn chơi này.
Mà bốn ngày, chính là thời gian của trò chơi lần này.
Trong nháy mắt thang máy mở cửa, hai mẹ con kia bèn trực tiếp rời đi cũng không quay đầu lại, bước chân cả hai vội vàng, bóng dáng rất nhanh liền biến mất ở chỗ ngoặc hành lang.
Các người chơi cũng lục tục bước ra khỏi thang máy, tiếng bước chân một đám người bất quy tắc quanh quẩn trong hành lang chật hẹp.
Tiêu Lam quan sát đến hoàn cảnh xung quanh, hai bên hành lang có không ít cửa phòng, toàn bộ đều đóng chặt.
Những cánh cửa đó nhìn qua vô cùng cổ quái, mang theo dấu vết đã sử dụng từ rất lâu để lại, hơn nữa tích góp tro bụi rất dày.
Có cái bên trên còn dán tranh tết và môn thần sớm đã phai màu, hơn nữa cơ hồ tất cả bộ phận kim loại trên cửa đều rỉ sét loang lổ, có thậm chí còn dùng dây thép giữ cửa thô bạo mà quấn lên để khóa.
Nhìn qua bộ dáng thật lâu cũng không có người cư trú.
Hành lang ngoại trừ bước chân mấy người và tiếng nói chuyện ngẫu nhiên với nhau ra, không còn âm thanh nào khác.
Hành lang hẹp hòi lại khúc chiết, quẹo mấy vòng, các người chơi rốt cuộc phát hiện một cửa phòng mở ra ở phía trước, ánh sáng đèn dây tóc mờ nhạt từ bên trong cửa sái ra, trên hành lang lạnh băng mang thêm một chút ấm áp mỏng manh.
Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân, từ trong cánh cửa đi ra một người.
Đó là một người đàn ông trung niên nhìn qua rất khô gầy, một con mắt hẳn là bởi vì bệnh tật hoặc là bị thương biến thành màu xám, một mắt khác dùng một loại ánh mắt thấm người nhìn chằm chằm các người chơi.
“Hà hà……” Người đàn ông trung niên âm trầm cười, nhìn quét các người chơi một vòng, “Tôi là chủ nhà 404, người hẹn trước là các người đi?”
Các người chơi chỉ có thể gật gật đầu theo.
“Bốn ngày sau……” Ý cười trên mặt người đàn ông trung niên gia tăng: “Các người nhất định sẽ có được một lần tụ hội đời này khó quên nhất.”
Người chơi rất muốn phỉ nhổ nhân vật mà mình sắm vai.
Nhóm người này ngại sinh mệnh quá dài lâu hay gì, thế mà lại tới loại địa điểm này tụ hội, một lần tụ hội cuối cùng trong nhân sinh, vậy đương nhiên là rất khó quên.
Nhân sinh tự xưa đến nay ai không chết, nhưng không làm thì không chết, vì sao một hai phải tự động đẩy nhanh cái tiến trình này kia chứ?
Chủ nhà xoay người vào cửa, các người chơi tuy muốn cự tuyệt, nhưng cũng chỉ phải đuổi kịp.
Một khắc trước khi vào cửa, ngự tỷ áo đỏ tóc xoăn đen đến gần Tiêu Lam, nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng tùy tiện tin tưởng người muốn tổ đội, nói càng dễ nghe càng đừng tin, đôi khi người khác muốn có lẽ không chỉ là mạng của cậu.”
Nói xong, không đợi Tiêu Lam trả lời đã mang vẻ mặt lạnh nhạt rời đi.
Đây tựa hồ là một người miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, thoạt nhìn lạnh nhạt lại không dễ ở chung, nhưng trên thực tế vẫn luôn ở nhắc nhở người chơi cùng màn không nên dễ dàng tin tưởng người khác.
Nhìn bóng dáng cao gầy của cô, Tiêu Lam khẽ nhíu mày, vì sao cô ấy muốn riêng tới cảnh cáo lần thứ hai, câu nói cuối cùng kia tựa hồ còn có ám chỉ gì đó.
Là là ám chỉ Hạ Duệ có vấn đề gì ư?
Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, Tiêu Lam lại cảm giác được một cảm giác nguy cơ ngủ đông trong chốn tối tăm.
——
Tiến vào phía sau cửa.
Nơi này nhìn qua giống như bên ngoài, chật hẹp cũ nát.
Vách tường loang lổ bóc ra, có chỗ đều lộ ra gạch đá bên trong, trên trần nhà còn có không ít nước thấm theo mặt tường chảy xuống, thấm trên mặt tường ra đốm mốc từng tảng lớn.
Lúc này trong trò chơi vừa lúc ở vào giữa hè, thời tiết nóng bức hơn nữa không khí ẩm ướt oi bức, ở trong phòng lên men ra một mùi vị khó chịu.
Trong nhà vốn đã không lớn lại lần nữa bị phân cách ra rất nhiều phòng, mỗi phòng đều là đồng dạng chật hẹp, từ cửa phòng ngẫu nhiên mở rộng tới xem, tạp vật bên trong đều chất đống đến lung tung rối loạn.
Có không ít phòng trên then cửa quấn lấy dây thép, tựa hồ như là không chuẩn bị mở ra nữa.
Chỉ có mấy gian phòng nhìn qua còn có dấu vết người cư trú.
Thoạt nhìn, nơi này đã từng hẳn là từng có rất nhiều người cư trú, lại không biết vì sao những căn phòng này đều không dùng, thậm chí khóa lại.
Chủ nhà đứng trước cửa một phòng, vẫy tay với các người chơi ý bảo bọn họ lại đây.
Hắn ta chỉ vào phòng nói: “Các người ai ở phòng này? Giường tầng trên hỏng rồi, chỉ có thể ở một người.”
Trong phòng cơ hồ chỉ có thể để một người thông qua, bày một cái giường tầng bằng sắt.
Tầng trên chất đầy tạp vật phủ bụi, quanh giường rỉ sắt mọc đầy rào chắn hình vuông, khe hở ở giữa rất nhỏ, tay người là duỗi không vào.
Trong không khí tràn ngập một mùi rỉ sắt nhàn nhạt, nhìn qua quả thực tựa như —— lồng nhốt gia súc trong chợ bán thức ăn vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu người ngủ bên trong nhất định sẽ cảm giác cực kỳ không khoẻ.
“Tôi ở đây đi.” Ngự tỷ áo đỏ trực tiếp chọn phòng này.
Chủ nhà lấy ra một quyển vở nhỏ, nâng lên đôi mắt thấm người: “Tên.”
“Vu Đình.” Ngự tỷ áo đỏ trả lời.
Kế tiếp liên tục mấy gian phòng đều là trạng thái không sai biệt lắm, chật hẹp, tạp vật chồng chất, giường tầng cũ xưa bị rào chắn vây quanh lên.
Các người chơi cũng biết chàng trai mặc áo đen tên gọi Lý Hạo Khoan.
Tiêu Lam và Lạc lựa chọn một phòng đôi duy nhất.
Nói là hai người, cũng chỉ bất quá là bởi vì giường tầng trong gian phòng này đều còn hoàn hảo mà thôi, không gian cũng không lớn hơn phòng khác được bao nhiêu, chỉ là nhiều thêm một cái cửa sổ có thể thông khí.
Tiêu Lam vươn tay lay động một chút cái giường sắt thoạt nhìn chất lượng rất khả nghi này, giường sắt phát ra tiếng "kẽo kẹt" hữu khí vô lực, tựa hồ là đang cảnh cáo cậu còn tiếp tục như vậy nó sẽ phải bãi công.
Tiêu Lam đột nhiên vô cùng may mắn Lạc không cần ngủ, bằng không cái giường nát này có khả năng hoàn toàn chống đỡ không nổi trọng lượng hai người đàn ông thành niên.
Bên kia, Lạc duỗi tay ý đồ đóng cửa lại, cửa tức khắc phát ra một tiếng “Bủm——”.
Tiêu Lam khó nén kinh ngạc mà quay đầu lại: “Anh còn sẽ đánh rắm?!”
Lạc: “……”
Theo động tác của Lạc, Tiêu Lam mới phát hiện cái cửa này thiên phú dị bẩm, cậu cũng vươn tay kéo cửa mấy cái, vì thế:
“Bủm——”
“Bủm bủm ——”
“Bủm bủm bủm —— bủm bủm ——”
Tiếng liên hoàn rắm tràn ngập tiết tấu vang lên, trong phòng cách âm khá kém tràn ngập cảm giác tồn tại.
“Đậu má! Ai con mẹ nó đánh rắm vậy!”
“Làm ông mày thức dậy luôn rồi nè, dây dưa không xong nữa!!”
Không biết là hàng xóm táo bạo phòng nào phát ra tiếng rít gào.
Tiêu Lam lúc này mới chưa đã thèm mà thu hồi tay lại, lại chơi tiếp thì vị lão ca táo bạo này có khả năng lao ra luôn.
Cậu ngược lại đánh giá gian phòng, trên vách tường dán rất nhiều poster cũ xưa, minh tinh bên trên Tiêu Lam cơ hồ đều không quen biết.
Poster toàn bộ hướng đối với giường, nếu tắt đèn đi mà nói, chỉ sợ thoạt nhìn sẽ là một đám quỷ ảnh rậm rạp mơ hồ.
Trên đỉnh phòng có cái quạt trần nhỏ, cũng không biết vì sao, trên quạt trần treo một sợi dây thừng.
Dây thừng là loại dây thừng rất cũ xưa, không biết đã ngốc trên đó bao lâu, màu sắc gần như biến thành màu đen, vết bẩn bên trên đều cơ hồ muốn dung nhập vào dây thừng.
Tiêu Lam chỉ vào dây thừng: “Này…… Có khi nào từng người ở chỗ này thắt cổ không?”
“Dựa theo chất lượng của cái quạt này, khả năng căn bản chịu không nổi trọng lượng của một người.” Lạc tự hỏi một lát lại bổ sung đến “Đương nhiên, ngoại trừ trẻ con, nhưng trẻ con thì với không tới độ cao này, trừ phi…… Là có người thành niên treo nó lên.”
Ngoài cửa sổ là thành thị giả dối như siêu thị Chung điểm.
Gió nhẹ thổi vào phòng, thổi dây thừng đến hơi hơi lay động lên, kéo theo bóng dáng lớn dần trên mặt tường đầu giường, giống như là có người đang chơi đùa trên đó.
Tuy dây thừng có khả năng chỉ là hộ gia đình trước đó treo đồ để lại, nhưng cũng có khả năng là bẫy rập tử vong, cũng không biết là để lại nguy hiểm hay là quăng ra ngoài càng nguy hiểm.
Tự hỏi một lát, Tiêu Lam quyết định vẫn là kéo thứ này xuống quăng ra ngoài.
Dù sao xác suất một nửa một nửa, để lại còn cay mắt.
——
Tới giờ cơm chiều, chủ nhà tiếp đón mọi người ra ăn cơm.
Lúc này các người chơi mới gặp được vài hộ gia đình khác ở đây.
Một thai phụ thoạt nhìn thực trầm mặc, gần như vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào; một đôi tình nhân hận không thể dính luôn trên người đối phương; còn có một cậu trai nhìn qua thần thần đạo đạo, trong miệng há mồm ngậm miệng đều là “Thần sẽ trừng phạt ngươi”, “Mau tỉnh lại tội nghiệt của mình đi”, giống một môn đồ tà giáo.
Mẹ con trước đó gặp ở thang máy lại không xuất hiện trên bàn cơm, chẳng lẽ các cô ở chỗ khác?
Trên bàn toàn bộ đều là thịt phiếm màu đỏ thịt, cắt thành hình dạng bất đồng ngâm mình trong cháo có màu sắc khác nhau.
Tuy nhóm NPC ăn đến mùi ngon, nhưng nhìn mớ đồ ăn nửa sống nửa chín này, các người chơi cảm giác dạ dày có hơi không khoẻ, ngồi vây quanh bên cạnh bàn chậm chạp không động đũa.
Lúc này, đôi tình nhân như sinh đôi dính người kia xao động lên:
Cô gái gắp một chiếc đũa đến bên miệng chàng trai: “Bảo bối, há miệng đi, a ——”
Chàng trai: “Bảo bối, sao em đút mà anh ăn thấy ngon như vậy ~”
Cô gái: “Đáng ghét, thứ quỷ hà ~”
Chàng trai: “Còn không phải bởi vì bảo bối nhà anh ngọt sao!”
Vẻ mặt cô gái thẹn thùng: “Ý trời ơi anh xấu xa quá đi ~”
Các người chơi: “……”
Mẹ nó, tại sao vào trò chơi rồi còn phải ăn cẩu lương, còn dầu mỡ như vậy!!!
Bên kia Tiêu Lam tỏ vẻ trình độ tiếp thu tốt đẹp với cháo.
Nhìn qua bộ dáng cậu ăn thật sự ngon, làm người ta gần như hoài nghi vị giác cậu đã không nhạy nữa.
Tiêu Lam một bên ăn, Lạc một bên thuần thục mà tiến hành bổ sung vào chén cho cậu, bảo trì trong chén hiện ra một loại trạng thái vật chất đầy đủ.
Mẹ nó, các người cũng tới xem náo nhiệt!
Nhìn thấy quân đội bạn đã luân hãm, các người chơi tuy có nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn là thử gắp đồ ăn.
Đồ ăn tuy rằng hương vị chẳng ra gì, nhưng đó kỳ thật là mùi vị thịt bò.
Bọn họ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
——
Cơm nước xong, Tiêu Lam cảm giác mình ra một thân mồ hôi.
Tuy cũng không có tiến hành vận động kịch liệt gì, nhưng thời tiết oi bức này, hơn hoàn cảnh nữa thông gió cũng không tốt đẹp, làm cả nhà số 404 đều mang một hơi nóng ẩm ướt.
Trong phòng người chơi đều không có nhà vệ sinh phòng tắm, ở chỗ này bất luận là tắm rửa hay là đi WC đều cần phải đi đến khu vực công cộng bên ngoài.
Làm một nhân loại, Tiêu Lam cũng không cách nào giống Lạc không chỉ căn bản không ra mồ hôi, còn có thể tùy thời tự mình thanh khiết.
Không có biện pháp, cậu chỉ có thể từ trong không gian trữ vật lấy ra quần áo và đồ dùng tắm rửa Lạc trước đó chuẩn bị, đi về phía phòng tắm.
Đồng thời cự tuyệt thỉnh cầu của Lạc muốn trông cửa cho cậu, việc này cũng…… Quá kỳ quái.
Trong phòng tắm, ánh đèn rất ảm đạm, thường thường bất kham gánh nặng mà lập loè một chút.
Bên trong cũng bị phân cách ra mấy gian nhỏ, ván cửa chỉ che đậy vị trí hơn một nửa ở giữa.
Xuyên thấu qua phía dưới gian nhỏ, có thể nhìn thấy mặt đất bên ngoài.
Gạch men sứ trên tường đã ố vàng rạn nứt, khe hở còn ngoan cường có rêu xanh sinh trưởng, dưới nước tắm dễ chịu mỗi ngày, có loại xu thế càng thêm khỏe mạnh.
Đơn giản, lượng nước cũng tính lớn, độ ấm cũng thích hợp.
Đắm chìm trong nước ấm, Tiêu Lam cảm thấy thoải mái cả người.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh mỏng manh, dưới tiếng nước che lấp nghe không phải quá rõ ràng.
Trực giác không đúng, Tiêu Lam đóng vòi hoa sen lại.
Lúc này, âm thanh rõ ràng lên.
“Lạch cạch ——”
“Lạch cạch ——”
Đó là một loại âm thanh bóng cao su nảy trên mặt đất ẩm ướt, bóng cao su và mặt đất đánh ra giòn vang, hỗn loạn tiếng bọt nước lớn nhỏ không đồng nhất.
Âm thanh từng chút từng chút rõ ràng lên, giống như là có người nào đang tâng bóng, đi từng bước một hướng tới phía Tiêu Lam.
Nhưng mà, lại không có tiếng bước chân tương ứng.
“Lạch cạch ——”
“Lạch cạch ——”
Tiếng tâng bóng cao su bỗng nhiên dừng lại, ngay ngoài cửa của Tiêu Lam.
Tiêu Lam nhìn thấy, dưới ván cửa phòng tắm ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu có một khe hở cao nửa thước, một quả bóng cao su nhỏ màu đỏ chậm rãi lăn về phía cậu, cuối cùng ở một bên cửa gần Tiêu Lam.
Ngoài cửa cũng không có bất luận bóng kẻ nào.
Tiếng nói lại đột ngột mà vang lên: “Ca ca, có thể giúp em nhặt quả bóng một chút không?”
Tiếng trẻ em thanh thúy ngữ điệu mềm mại, thuộc về một đứa bé còn chưa bắt đầu đổi giọng, làm người ta rất khó từ trong giọng nói phân biệt ra giới tính.
Thấy Tiêu Lam không trả lời, giọng nói kia tiếp tục: “Nếu ca ca không muốn, em cũng có thể tự mình vào lấy.”
Lúc này đây, trong giọng nói mang theo một chút ý cười thiên chân trẻ con, tựa hồ đang chờ mong cái gì.
Dùng mông nghĩ cũng biết, nếu thật sự để nó tiến vào sẽ phát sinh cái gì.
Tiêu Lam nhìn lướt qua cửa phòng tắm không có một bóng người, ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen.
Rất tốt, vòi hoa sen có thể lấy xuống.
Vì thế, Tiêu Lam giơ tay cầm lấy vòi hoa sen, điều chỉnh lại lực nước đến lớn nhất.
Sau đó đem vòi hoa sen nhắm ngay quả bóng cao su nhỏ kia—— xịt nước cho nó lăn ra ngoài.
Bóng cao su nhỏ ướt đẫm cô đơn nằm trên sàn nhà.
Quỷ ngoài cửa: “……”
Tiêu Lam thu hồi lại vòi hoa sen, nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn.”.