Bình Phát ngạc nhiên nhìn Đình Nam, anh ta không ngờ anh lại hỏi mình vấn đề này, nhưng vẫn trả lời:
- Đương nhiên có, nhưng tôi nói cho cậu nghe, mấy con nhỏ đó ra vẻ vợ hiền để lung lay trái tim của đàn ông chúng ta thôi, nhưng tôi đâu có dễ bị lừa, họ nấu ngon thì mình cứ ăn, đến cuối cùng chơi chán rồi vẫn đá đi như thường.
Đình Nam cau mày, đúng vậy, rõ ràng ngay từ đầu người phụ nữ kia đã nhắm tới anh thì làm sao có thể an phận được? Tại sao anh lại ngu ngốc suýt rơi vào bẫy của cô như thế chứ?
Nấu ăn, làm việc nhà gì đó chỉ là do cô cố y thể hiện cho anh xem mà thôi.
Bình Phát thấy sắc mặt của Đình Nam đổi tới đổi lui như tắc kè hoa bèn hỏi:
- Sao? Đã chịu quên cô người yêu cũ và muốn bao nuôi gái rồi à? Để tôi giới thiệu cho cậu vài em, loại hình nào cũng có, thậm chí cả người giống với cô Á Hân kia luôn đấy.
Nhắc tới Á Hân, Đình Nam như bị người ta giẫm phải đuôi, anh lập tức sừng sộ nói:
- Đừng lôi cô ấy vào, hạng đàn bà thấp kém như đám gái gọi kia có thể so sánh với cô ấy sao?
Ở trong lòng Đình Nam, Á Hân vẫn luôn là ánh trăng sáng, là nữ thần mà anh yêu say đắm, khi cô ta rời đi cũng mang theo hồi ức tốt đẹp nhất giữa hai người, vì thế cho nên lúc cô ta nhỏ vài giọt nước mắt tội nghiệp và nói rõ hoàn cảnh của mình, anh mới dễ dàng xiêu lòng như vậy.
Bình Phát cũng biết mình đã chạm phải nỗi đau thầm kín của Đình Nam nên vội chuyển đề tài:
- Thôi đừng tức giận, là tôi miệng chó không mọc được ngà voi được chưa? Cậu còn làm việc nữa không, hay là chúng ta đi quẩy một trận nhé?
Đình Nam nhớ rõ mình đã dặn Linh Lan nấu cơm sẵn, nhưng qua kinh nghiệm bao gái của Bình Phát, anh cảm thấy bị lừa nên trong lòng hơi tức giận, vì thế dứt khoát gật đầu đồng ý đi ăn chơi với thằng bạn.
Mười một giờ tối.
Linh Lan gục gà gục gật trước đống đồ ăn trên bàn, cuối cùng không chịu nổi bèn rơi vào mộng đẹp, lúc Đình Nam chao đảo vì say rượu trở về đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đáng lẽ anh sẽ chơi đến tận sáng, nhưng ngày mai anh phải đi viếng mộ với mẹ cho nên không thể không từ giã cuộc vui.
Ánh mắt của anh hơi co rút lại, cơn say cũng giảm đi phân nửa, anh nghĩ chẳng thằng đàn ông nào không rung động trước hình ảnh một người chờ mình trở về đến mức ngủ quên trước bàn ăn như vậy cả.
Nhưng mà…
- Mẹ kiếp!
Đình Nam ném áo khoác lên người Linh Lan rồi hét lớn, cô vốn đang chìm trong giấc ngủ sâu nghe tiếng động lớn lập tức vùng dậy hoang mang nhìn xung quanh, vừa thấy là anh thì cô vội ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.
- Hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng nhà có trộm nữa.
Linh Lan thấy Đình Nam đứng lắc lư không vững, toàn thân còn bốc mùi rượu nồng nặc bèn hỏi:
- Tôi nấu canh giải rượu cho anh nhé… ưm…
Đình Nam đột nhiên túm lấy tay của cô kéo vào lòng mình, sau đó dùng môi chặn miệng của cô lại.
Đây là lần đầu tiên anh hôn môi cô, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh hôn rất thô bạo, gần như g ặm cắn cánh môi mỏng manh của cô, một mùi tanh mặn lan tỏa trong khoang miệng của hai người, không cần nghĩ cũng biết đây là máu của cô rồi.
Một lúc sau anh nắm tóc của cô giật ra, nghiến răng nói:
- Đây mới là nhiệm vụ của cô! Hãy ngưng cái dáng vẻ giả tạo đó đi! Tôi sẽ không cho cô bất cứ danh phận nào ngoại trừ món đồ chơi người lớn của tôi đâu.
Dứt câu Đình Nam dùng một tay tháo đai lưng quần ra rồi ấn đầu của Linh Lan xuống, sau đó trực tiếp nhét thằng nhỏ vào miệng của cô.
- Ưm… khục…
Miệng bất ngờ bị nhét vào thứ vừa to vừa cứng khiến Linh Lan bị nghẹn, cộng thêm việc anh không chờ cô thích ứng đã điên cuồng đưa đẩy làm cổ họng của cô đau rát không thôi.
- M*t cho mạnh vào! Cô giỏi chuyện này nhất còn gì?
Đình Nam túm chặt lấy tóc của Linh Lan không cho cô có cơ hội nhả thằng nhỏ của mình ra.
- Cô mơ cũng cao nhỉ? Ngay từ đầu xác định mục tiêu là tôi, sau đó giả vờ như mình là gái nhà lành chuyên lo chuyện bếp nút thờ chồng dạy con, mục đích của cô là muốn tôi thích cô đúng không? Ha… cô đừng mơ nữa, cô chỉ là một con đi3m! Sẽ không có thằng ngu nào lấy đi3m về làm vợ đâu!
Hiện giờ Linh Lan cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng, mặt đỏ như tôm luộc, nước mắt s1nh lý không ngừng chảy xuống gò má, lồ ng ngực cũng trở nên nặng nề, việc hít thở đối với cô rất khó khăn, cô sắp không thở nổi nữa rồi.
Hai bàn tay của cô bấu chặt vào đùi của Đình Nam, đang lúc cô sắp mất đi ý thức thì anh bỗng đẩy cô ngã ra sàn.
- Khụ khụ khụ…
Linh Lan ôm ngực ho sặc sụa, nước bọt hòa với d.
ị.
c.
h n.
h.
ờ.
n chảy ra khỏi miệng rồi rơi vươn vãi trên gạch men.
- Chổng mông lên cho tôi!
Đình Nam đã quá say, trong lòng anh lúc này không còn gì khác ngoài cơn phẫn nộ vì nghĩ mình suýt bị trò mèo của cô lừa, men rượu đã hoàn toàn khiến anh không giữ được sự tỉnh táo.
Chỉ thấy anh nắm lấy cổ chân của Linh Lan kéo về phía sô pha rồi túm tóc của cô lôi lên, sau đó đẩy cô nằm sấp trên thành sô pha, qu@n lót cũng không thèm kéo xuống đã nhét thằng nhỏ vào bên trong người cô.
- Á… hức…
Bởi vì không có nước chảy ra bôi trơn, đồng thời anh tiến vào quá nhanh khiến mép thịt gần như bị giãn ra hết cỡ, Linh Lan cảm thấy nơi đó vô cùng đau rát, chuyện mà cô có thể làm lúc này chỉ là cố sức thả lỏng để giảm bớt áp lực cho bản thân.
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, rõ ràng ban ngày còn vui vẻ gọi điện về bảo cô chuẩn bị cơm, vậy mà bây giờ lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế, cô đã làm sai điều gì chứ?
Không biết đã phải chịu đựng bao lâu, cuối cùng Đình Nam cũng b ắn ra, anh thỏa mãn ngửa cổ ngâm nga một hơi dài, sau đó rút hung khí ra khỏi người cô rồi lảo đảo ngã xuống sô pha nhắm mắt ngủ.
Còn Linh Lan, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, dùng hai tay ôm lấy vai mình mà không ngừng run rẩy, nước mắt cũng trào ra như suối, sau cùng cô phải tự mình di chuyển chậm rãi vào nhà vệ sinh tắm rửa, uống thuốc và… dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
.