TÔI ĐƯỢC TIỂU THỤ TRONG VĂN NP TỎ TÌNH


Mặc cho trong đầu ai kia đang điên cuồng hiện lên những suy nghĩ chiếm hữu.

Hạ Dương vẫn đang hoang mang tột độ.
Giữa lúc cả lớp đang hăng hái ghép đôi cho hai cậu thì Lưu Thiện “hừ” một tiếng, dè bỉu: “Hôm nay nhất khối lại bán thân cho Hạ thiếu gia rồi à? Đúng là cái thứ dơ bẩn, ai cũng hầu hạ được.”
Một fan couple phẫn nộ: “Ê nhì khối hôm nay lại ghen ăn tức ở hả? Học hành thì thua Tề học thần, gia cảnh chẳng bằng cái móng chân của Hạ đại ca, nhan sắc kém cả hai tận mười con phố.

Cậu cái gì cũng không bằng người ta hết nên bày chuyện nói xấu à?”
Một tên trong nhóm Lưu Thiện cãi lại: “Thôi đi mấy Tề con Hạ con, mới mấy tháng trước cả lớp ai cũng xa lánh hai người đó, nay lại lật mặt 180 độ như lật bánh tráng vậy? Bọn này đỡ hơn tụi bây, ít nhất cũng không thấy người sang bắt quàng làm họ, đồ không có lập trường.”
Hai bên cự cãi qua lại, phe Lưu Thiện thì không ngừng công kích hai người bọn cậu, những người còn lại thì bênh vực bảo vệ.
Hạ Dương vốn không quan tâm đến thời thế lắm, cậu mặc kệ mọi người tranh cãi, đôi mắt đào hoa khóa chặt Tề Bạch Ân đang đen mặt ngồi đó.
Nãy giờ hắn vẫn không để ý đến cậu.
Hạ Dương sốt sắng vô cùng.

Cậu kéo kéo tay áo hắn.
“Này, rốt cuộc tôi làm gì khiến cậu giận vậy?”
Hắn mà còn không nói nữa thì có lẽ tối nay Hạ Dương sẽ bị hành vì OOC, à không, nhất định bị hành luôn, nãy giờ cậu chủ động hỏi han là đã vi phạm quy tắc rồi.
Tề Bạch Ân lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt đỏ như máu âm u tối tăm.

Ánh nhìn chăm chăm đó khiến Hạ Dương có cảm giác mình sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

“Không có gì.” Hắn lạnh nhạt nói, nhưng chỉ một câu của hắn thôi cũng khiến Hạ Dương băn khoăn.
Nhìn cái mặt đó mà không có gì sao được?
Lúc này cậu đã hơi cáu rồi, rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai cả vẫn phải hạ mình làm hòa, rồi lại rơi vào kết cục mặt nóng dán mông lạnh thế này.
Dù Hạ Dương có dễ tính đến thế nào đi nữa vẫn phải tức giận.
Mấy lọn tóc xù xù của Hạ Dương chỉa lên.

Cậu “hứ” một tiếng rồi dậm mạnh chân xuống sàn.

Chẳng thèm quan tâm Tề Bạch Ân nữa mà ngồi vào chỗ của mình.
Tề Bạch Ân thấy thái độ này của cậu, nháy mắt liền trở nên âm lãnh hơn nữa.
Nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.

[BHTT] Ân
3.

Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
4.

Anh Ấy Từ Chối Trở Thành Một Tên Cặn Bã Sau Ly Hôn
=====================================
Không dỗ hắn nữa?
Chết tiệt!
Cứ như thế, một bên cả lớp đang cãi vã, còn chính chủ câu chuyện thì ngồi im lặng một chỗ.
Một lúc sau đến giờ vào học, Hứa Tình Miên nhìn thấy tình hình không ổn thế nên cô cùng Mạc Tồn Văn kêu gọi mọi người mau ngồi vào chỗ.
Năm tiết học yên bình trôi qua.

Trống trường vừa vang lên hết buổi học thì bỗng nhiên cửa lớp bị kéo mạnh một cái.

Thiếu niên cao lớn với gương mặt đầy vẻ hung ác nhào thẳng đến chỗ Tề Bạch Ân, nắm tay hắn bằng một lực rất mạnh.

“Đi, đi với tôi.”
Anh ta kéo Tề Bạch Ân, nhưng chẳng hiểu sao hắn không hề bị dịch chuyển, ngược lại người gặp khó khăn là nam sinh đó.
Nam sinh mang phù hiệu của lớp mười hai, gương mặt góc cạnh cực kỳ hung dữ, nhưng cũng vô cùng đẹp trai.

Anh ta cao bằng Tề Bạch Ân, đầu tóc nhuộm màu đỏ vô cùng nhức mắt, cúc áo cũng không cài đàng hoàng mà cởi ra tận hai cái, tai xỏ khuyên, người xăm hình trông rõ là bộ dạng của một tên côn đồ.
Nhìn anh ta còn ra dáng đại ca hơn cả Hạ Dương.
Cũng chẳng hiểu tại sao trong trường mà có thể thoải mái xăm hình nhuộm tóc đi lung tung như vậy được.
Mặc dù lúc trước Hạ Dương và bọn Bát Quái Đảng cũng đã từng nhuộm đầu tóc thành bảy sắc cầu vồng.
Lúc này người trong lớp đã không kiềm được mà bàn tán xôn xao.
“Trời ơi đàn anh Du Trình kìa.”
“So với Hạ Dương thì Du Trình mới là đại ca thật sự của cái trường này.

Nhìn băng đảng xã hội đen nhà anh ta đi, toàn dân anh chị có máu mặt không đấy.”
Bên ngoài lớp người tập trung lại đã rất đông, thậm chí còn có hơn chục tên đàn em của Du Trình đứng đó bảo kê.
Vì Du Trình thân với Tề Minh, thế nên đây cũng có thể coi lại người bảo kê thứ hai của bọn Lưu Thiện.

Thấy có mặt Du Trình, bọn gã liền lên mặt với Hạ Dương.
Du Trình không thèm quan tâm đến đám đông ngoài kia, anh điên cuồng nhìn Tề Bạch Ân như nhìn một con thú cưng không nghe lời chủ.

“Tin đồn trên diễn đàn là sao? Em dám lén tôi quen đứa khác? Ai cho em cái gan đó?”
Tề Bạch Ân lạnh lùng hất tay anh ra, cười khinh miệt: “Đàn anh nói gì tôi không hiểu.

Tôi và anh chưa bao giờ có mối quan hệ đó, đừng tự ngộ nhận và cũng đừng tự cho bản thân là đúng.

Hơn nữa…” Hắn liếc qua Hạ Dương: “Tôi quen ai, thích ai, yêu ai, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Du Trình bắt gặp ánh mắt đó của hắn thì liền hiểu lầm Tề Bạch Ân và Hạ Dương đang liếc mắt đưa tình.

Tức thì cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm.
Du Trình quay sang Hạ Dương, không nói không rằng liền tung một đấm vào mặt cậu: “Mẹ mày, ai cho mày quyến rũ em ấy?”
Vì quá bất ngờ nên Hạ Dương bị đánh ngã xuống đất.

Đầu cậu đập vào cạnh ghế của bàn bên, đau vô cùng.
Khoảnh khắc Hạ Dương đụng đầu ấy, Tề Bạch Ân bỗng cảm thấy có một ngọn lửa dâng lên trong lòng, hắn không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết rằng hắn không hề thích việc cậu bị đau hay bị bất cứ kẻ nào đánh.
Tề Bạch Ân không hề thích cảm giác đó, một chút cũng không.
Đôi mắt hắn tối lại, tay giơ lên cao, không chút nhân nhượng nắm đầu của Du Trình đập thẳng vào cửa kính.
Âm thanh “choang” một tiếng vang lên, cửa kính vỡ nát, đầu Du Trình chảy máu rất nhiều, rơi từng giọt từng giọt xuống sàn phòng học.
Anh ta ôm đầu, đau đớn ngã khụy xuống đất, như không thể tin vào mắt mình mà trừng Tề Bạch Ân.
Hắn lạnh lùng như anh, như nhìn kẻ thù truyền kiếp, lại như đế vương nhìn tội thần bị trừng phạt.

Cao quý, lạnh lùng và cũng vô cùng tuyệt tình.
Bởi lẽ giờ đây, tất cả mọi sự ôn nhu của hắn chỉ dành cho một người duy nhất.
Tề Bạch Ân quỳ xuống, khẽ đỡ Hạ Dương dậy trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn dùng lực rất nhẹ, tựa như đang nâng bảo vật trân quý nhất thế gian.
“Cậu không sao chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi