TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Ở bên ngoài, khi Ôn Nghiên nghe đến việc mời giám định giấu vân tay thì lập tức muốn ngăn cản lại.

Nhưng Doãn Đình Nghiêm lai khác, anh không nói nhiều lời, trực tiếp sai người mời tổ điều tra phòng chống tội phạm đến thu thập dấu vân tay trong vòng 30 phút nữa phải có mặt.

Ôn Nghiên bên cạnh hốt hoảng muốn ngăn cản Doãn Đình Nghiêm lại nhưng không được, đành thuận theo lời anh nói.

- Thôi, anh Nghiêm.

Bây giờ tìm thấy đồng hồ rồi.

Em không muốn truy cứu người phụ nữ này nữa.


- Sao có thể bỏ qua như vậy được chứ.

Tôi không thể để người phụ nữ của tôi phải chịu vết nhơ nào đâu.

Đứng bên cạnh nghe Doãn Đình Nghiêm nói như vậy, trong lòng Du Nhiên dường như cảm thấy một tia hạnh phúc len lỏi qua.

Mặc dù Đình Nghiêm có thể nhắm mắt làm ngơ việc này không truy cứu nhưng cuối cùng anh vẫn ra tay đòi lại sự công bằng cho cô, trả lại sự trong sạch cho cô.

*Tại phòng khách
Kết quả điều tra đã cho thấy không hề có dấu vân tay của Du Nhiên mà chỉ có dấu vân tay của Ôn Nghiên và của người làm.

Khi sự thật đã sáng tỏ, Du Nhiên nhìn thẳng Ôn Nghiên nói:
- Bây giờ đã có thể xác định tôi chẳng hề đụng đến đồng hồ của cô Ôn! Cô Ôn, cô đổ oan cho tôi, theo lý thì cô phải xin lỗi tôi.

Ôn Nghiên lại một lần nữa muốn bào chữa cho hành động của mình, nói lấp lửng:
- Không… không có dấu vân tay, thì cũng chưa chắc không phải cô lấy trộm! Có thể cô đã đeo găng tay..

hoặc là…
- Cô Ôn có biết cái gì gọi là đổ oan cho người vô tội không? Không có bằng chứng chính là bôi nhọ, dù sao hôm nay cô nhất định phải xin lỗi tôi.

- Tôi không xin lỗi đấy! Đồ nhà quê như cô, dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi…
Đúng lúc này, cha của Ôn Nghiên xuất hiện, thay vì binh con gái chằm chặp thì ông ta lại nổi trận lôi đình, quát mắng Ôn Nghiên bắt cô ta phải xin lỗi Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên.


Vì cái tính ngang ngạnh của một tiểu thư nhà giàu, Ôn Nghiên làm sao mà dễ dàng chịu nhún nhường như vậy chứ! Ngay lập tức, Ôn Nghiên bị chính cha ruột của mình cho ăn một bạt tai, đành lên tiếng xin lõi Du Nhiên.

- Cô Lục, tôi sai rồi! Xin lỗi!
Khi đã nhận được lời xin lỗi thích đáng, Doãn Đình Nghiêm không muốn kéo dài thời gian ở đây thêm nữa liền dắt tay Du Nhiên đi mất, không quên quay sang “nhắn nhủ” ông Ôn.

- Có điều phó bộ trưởng Ôn phải chú ý dạy dỗ con gái của mình nhiều hơn đấy, nếu không lần sau không phải chỉ một câu xin lỗi đơn giản vậy đâu!
Phó bộ trưởng Ôn thì gật gật vâng lời nhưng con gái của ông ta thì lại không như vậy, đã ghi thù với Du Nhiên rồi!
- Lục Du Nhiên! Cô cứ đợi đấy! Cô chết chắc rồi!
*Nhà họ Doãn
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều việc ngoài ý muốn, Du Nhiên hiện tại chỉ muốn ngâm mình vào bồn tắm mà thoả sức tận hưởng mà thôi!
Vừa ngâm bồn vừa suy nghĩ vẩn vơ, nếu hôm nay không có Doãn Đình Nghiêm thì cô lại chết chắc rồi.

Nhớ lại lời nói của Doãn Đình Nghiêm lúc trên xe, càng nhớ cô lại càng đỏ mặt tía tai.


- Lục Du Nhiên, cô nhớ kĩ, cô là người phụ nữ của Doãn Đình Nghiêm.

Ở thành phố A này cho dù cô có ngang ngược như thế nào, cũng không ai có thể làm gì được cô, không ai được ức hiếp cô, cô nhớ rồi chứ?1
Quả thật từ khi bố cô qua đời, mọi gánh nặng của cuộc sống đều đè nặng lên đôi vai gầy nhỏ bé này của Du Nhiên, anh trai thì mất tích, công ty thì bị cướp mất, bà nội thì lại nằm viện… đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên có một người muốn đứng ra bảo vệ cô, nhất định không để cô bị ức hiếp nữa… cô thật sự muốn cảm ơn Doãn Đình Nghiêm.

Đang ngâm mình thì đột nhiên người làm gõ cửa nói ông Doãn đã trở về rồi, muốn cô đến phòng sách tìm ông ấy.

Cô bất giác nghĩ về những việc ngày hôm nay, một bụng thắc mắc không biết bố gọi cô có việc gì! Phận làm con dâu gia đình nhà quyền quý dù sao vẫn nên đi xem có việc quan trọng cho phải phép!
_________
Chap này hơi ngắn mong mọi người thông cảm =)))
Mọi người nhớ like và vote giúp mình để mình có thêm động lực viết tiếp nha!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi