TÔI ĐƯỢC TỔNG TÀI SỦNG NỊNH!!



Du Nhiên đi được một đoạn thì bất chợt có chiếc xe sang trọng đỗ trước mặt cô, khi người bước xuống xe lộ diện thì cô mới biết đây chính là xe của cậu chủ Doãn.

Du Nhiên vì má bị phồng rộp do cái tát của Triệu Di Di nên né tránh không muốn lên xe đi đến Doãn thị.

Nào ngờ, chủ nào tớ nấy, Doãn Đình Nghiêm đã mặt dày, đến bây giờ thuộc hạ của anh ta cũng học theo thói này của anh nữa!
- Cô Lục, tổng giám đốc Doãn bảo tôi nhất định phải đưa cô qua đó.

Nếu cô có việc gấp thì bảo tôi phải đợi cô.

Du Nhiên câm nín trước sự giai giẳng của anh thuộc hạ này, đành chấp thuận lên xe, không biết khi anh nhìn thấy cô trong bộ dạng này sẽ nghĩ như thế nào?!
*Tập đoàn Doãn thị
Du Nhiên nhẹ nhàng mở cửa phòng Doãn Đình Nghiêm, thấy anh đang làm việc nghiêm túc, không muốn quấy rầy nên rón ra rón rén đi đến ghế ngôi xuống, trong đầu mong rằng anh không để ý đến mình.


Vâng…đúng là người tính không bằng trời tính… chị nhà đã bị anh phát hiện ra vết thương rồi…
Du Nhiên lấp liếm lấy tài liệu che qua mặt để giấu đi, nói có thể tự bôi thuốc được nhưng cậu chủ Doãn nọ lại nhìn cô với anh mắt sắc lạnh, không biết là do tức giận hay sao bỗng dưng quay lưng đi làm Du Nhiên vô cùng khó hiểu.

Cô cũng thật mệt mỏi quá đi, vừa chịu Triệu Di Di nổi khùng xong đến giờ lại phải Doãn Đình Nghiêm phát cáu nữa, hai người đó tưởng cô là bao cát xả giận hay sao? Thật khó hiểu! Nếu biết trước như này, cô đã không nên đến đây rồi.

Doãn Đình Nghiêm quay lại với hộp cứu thương trên tay, ngắt lời cô:
- Em không đến thì làm sao tôi biết được ở bên ngoài em bị ức hiếp như thế nào chứ? Ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi thao thuốc cho em.

Dù đã rất nhẹ tay bôi thuốc cho cô nhưng sâu trong ánh mắt anh nhìn cô vẫn phát hiện cô đang run nhẹ.

Chính vì cô không muốn chuyện bé xé ra to nên cho dù anh có hỏi cô ai đã đánh cô như thế nào thì cô vẫn một mực giữ im lặng.

Từ khi bố qua đời, ngoài bà nội và anh trai ra, cô quả thực chưa thấy ai đối xử tốt với mình như vậy cả… nhưng bên cạnh cảm động, trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi và áy náy, và hơn hết là muốn chạy trốn khỏi đây…
Thấy cô suy tư không nói, Doãn Đình Nghiêm mở lời dụ dỗ cô bằng lời ngon ngọt:
- Du Nhiên, Em có muốn ăn vặt không? Trước khi em đến, tôi có bảo Ella mua, em xem có món nào em thích không? Du Nhiên, ăn chút gì đi.

Nghe nói ăn sẽ khiến tâm trạng tốt lên đó.

Nghe lời cám dỗ của Doãn Đình Nghiêm, cô cảm thấy anh đúng là một trực nam chính hiệu, ai đời lại bảo ăn sẽ khiến tâm trạng tốt lên chứ? Đây đích thực là trò dụ dỗ con gái thời xa xưa rồi… đâu có tác đụng với cô…
Nhưng khi nhìn thấy trên tay anh là một hộp lạc, Du Nhiên mới bất giác giật mình nhẹ, còn anh lại cứ đưa hạt lạc đến trước mặt cô một mực bắt cô nếm thử.

Du Nhiên biết mình bị dị ứng với lạc nên sự quan tâm này của Doãn Đình Nghiêm lại khiến cô nghi ngờ anh..


chẳng lẽ anh đã phát hiện ra gì rồi sao?
- Tôi không thích ăn lạc.

– cô điềm tĩnh đáp.

- Tại sao không thích ăn? Tôi nghe nói đồ ăn vặt của thương hiệu này ngon lắm đấy.

- Tôi, tôi không thích mùi vị đó.

- Du Nhiên, em cứ thử xem, biết đâu ăn xong em sẽ không ghét mùi vị đó nữa.

Thái độ cứng đầu của Doãn Đình Nghiêm đã cho Du Nhiên biết được chắc chắn anh đang ngầm thăm dò cô, nếu hôm nay cô không ăn, thì sự đa nghi của anh ta sẽ càng lớn hơn thôi.

Cô liền chộp lấy hạt lạc nhét thẳng vào mồm, Đình Nghiêm ngồi bên cạnh xem xét biểu hiện của cô không rời mắt chút nào.


Đến khi thấy trên da cô không xuất hiện vết mẩn đỏ nào anh mới thở phào, cho rằng dạo này do áp lực công việc nên đa nghi thái quá mất rồi.

Du Nhiên là người con gái đơn thuần như thế, làm sao cô ấy lại lừa mình được chứ!
(P/s: Hahahaha… anh còn non và xanh lắm =))))
- Du Nhiên, mùi vị như thế nào?
- Mùi vị là lạ sao ấy, tôi vẫn không thích ăn.

- Không sao, nếu em không thích ăn thì đừng ăn nữa, thu dọn một chút rồi tôi dẫn em đi ăn ngon.

Haizz… Du Nhiên nhìn anh đi khuất mới dám thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc nãy Doãn Đình Nghiêm không để ý, cô nhanh trí đổi viên lạc thành viên kẹo trong túi, cũng may là có nó, nếu không hôm nay cô không chắc mình sẽ vượt qua ải này! Xem ra sau này cô phải cẩn thận hơn mới được, không thể để Doãn Đình Nghiêm phát hiện ra mình là vợ chưa cưới của anh ta…
____________
(P/s: Đúng là 30 chưa phải là Tết… chẳng biết ai là cáo ai là chùm nho xanh…????).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi