TÔI GẢ CHO CHÚ CỦA NAM CHÍNH


Nghe đến hai từ Tử Hào, Chu Mẫn liền cảm thấy nghi vấn trong lòng mình là đúng, tai nạn sáu năm trước là do mẹ Tử Hào gây nên, tên đó lại hiếu thảo như vậy sao có thể làm trái ý mẹ chạy sang Pháp mời bác sĩ đến đây đơn thuần là chữa trị cho Tử Minh được.

Càng nghĩ càng thấy có vấn đề.

Chu Mẫn đặt lọ thuốc vỏ vàng lên bàn ăn, nhìn xung quanh một vòng mới lên tiếng.

- Ở nhà có gì nấu với cháo không thím.

Thím Lưu quên bén mất chuyện này, bởi vì buổi sáng công việc có chút nhiều nhất thời quên mất.

- Phu nhân đói bụng? Để tôi đi chợ nấu bữa sáng cho phu nhân, bởi vì buổi sáng cậu chủ chỉ uống sữa nên tôi quên mất việc này.

Chu Mẫn khoác tay ý bảo không sao để cho bà tiếp tục gom thuốc lại một chỗ.

- Chú muốn ăn cháo, bởi vì lúc nãy nôn dạ dày chắc chắn không dễ chịu, cháu định nấu cháo dễ tiêu một chút.

Thuốc trên tay thím Lưu lần lượt rớt xuống dưới sàn bếp bằng cẩm thạch, tiếng vang có chút lớn cả căn biệt thự như vọng lại tiếng đồ rơi.

Thím Lưu:" Thật!.


thật sao? Cậu chủ thật sự muốn ăn cháo?"
Thím Lưu nói hết câu khoé mắt cũng đỏ hoe chẳng khác nào bà mẹ lâu rồi mới nghe được câu " mẹ ơi" từ miệng con trai mình.

- 6 năm rồi, 6 năm nay cậu chủ đến giờ mới ăn tuy không bỏ bữa nhưng ăn cũng không bao nhiêu, mỗi món chỉ gắp hai đũa là ngừng, lâu rồi, đã rất lâu rồi cậu chủ mới tự mình nói muốn ăn.

Chu Mẫn đột nhiên có chút chột dạ, Tử Minh rõ ràng không nói là muốn ăn mà do Chu Mẫn kêu hắn ăn.

Chu Mẫn tìm trong tủ lạnh bên trong gần như trống trơn chỉ còn lại vài loại rau quả, Chu Mẫn lấy nấm, cà rốt ra ngâm nước muối, còn hành tím lột vỏ cắt thành hình hạt lựu.

Thím Lưu soạn xong thuốc quay lại nhìn thấy Chu Mẫn loay hoay đứng cắt hành tím mới đi tới muốn phụ giúp một tay.

- Thím còn đang đợi chuyên gia dinh dưỡng tuần này đưa thực đơn xuống mới đi chợ mua.

- Chuyên gia dinh dưỡng mỗi tuần đưa thực đơn xuống?
Thím Lưu ở một bên giúp Chu Mẫn rửa cà rốt với nấm.

- Đúng vậy, bởi vì cậu chủ ăn không nhiều nên ăn phải đầy đủ chất.

Chu Mẫn là nấu cháo trìa tam giang cho Tử Minh, từng bước nấu rất đơn giản bởi vì trong nhà không có thịt nếu không lúc nãy Chu Mẫn còn tính nấu cháo thịt xây nhuyễn, nhưng dù sao cháo trìa tam giang vẫn dễ tiêu hoá hơn.

Chu Mẫn làm một nồi lớn đủ để ba bốn người ăn, bởi vì sức ăn Chu Mẫn không nhỏ chỉ sợ nấu thiếu Thím Lưu liền không còn bữa sáng để ăn.

Cô lấy cháo ra tô, còn khuấy hai ba cái để nguội.

- Thím cũng mau ăn đi, cháo con nấu nhiều lắm.

Chu Mẫn nói xong mới bưng tô cháo đi cầu thang bộ lên phòng Tử Minh, cửa phòng lúc nãy cô chỉ khép hờ để lúc mở cửa đỡ làm phiền hắn đọc sách.

Chu Mẫn không gõ cửa hai tay bưng tô cháo nóng hoi hổi dùng chân đẩy cửa vào.

- Tôi nấu cháo cho chú xong rồi.

Tử Minh ngồi đọc sách ở trên bàn gỗ nghe lời này liền đóng sách lại, hai tay đặt lên bàn ngoan ngoãn vô cùng, Chu Mẫn đặt cháo trước mặt hắn.

- Vừa mới nấu xong, phải cẩn thận nếu không sẽ bị bỏng miệng.

Tử Minh hơi cau mày sau đó lại không nói gì mà cúi đầu thổi từng muỗng cẩn thận bỏ vào miệng.


Chu Mẫn nhìn Tử Minh lúc này đột nhiên nhớ tới mấy đứa nhỏ được mẹ cho ăn món mình thích nhưng sau đó lại dặn không được ăn quá nhiều liền không hài lòng mà cau chặt mày lại như là biểu tình không đồng ý nhưng lại không dám nói ra.

Động tác của Tử Minh rất ưu nhã từng cái nhấc muỗng đều nhẹ nhàng lúc ăn cũng không phát ra tiếng động, muỗng không chạm vào tô để gây nên tiếng động lúc ăn lại yên tĩnh mà thưởng thức khiến Chu Mẫn cảm giác thứ mình nấu không phải cháo trìa tam giang mà chính là món cháo thượng hạng của nhà hàng năm sao.

Chu Mẫn:" Ngon không?"
Chu Mẫn hỏi câu này xong liền cảm thấy hồi hộp nhưng lại mong chờ.

Tử Minh nghe hỏi thì ngừng động tác ăn cháo lại, mấy giây sau mới gật nhẹ đầu.

- Tạm ổn.

Chu Mẫn xem như lời khen, liền tới bên cạnh hắn.

- Ngon hả? Vậy sau này khi nào tôi rảnh tôi trở về nhà tôi liền nấu thức ăn cho chú ăn.

Tử Minh:" Trở về?"
Chu Mẫn nghe thì gật đầu.

- Đúng rồi, tôi có công việc của tôi nên vẫn phải đi làm chớ, Tử lão gia đã đáp ứng tôi rồi vẫn cho tôi đi làm bình thường, không cần rút khỏi ngành giải trí.

Tử Minh nghe xong không nói gì vẫn tiếp tục ăn cháo, Chu Mẫn không dám tuỳ tiện đụng chạm vào đồ trong phòng của Tử Minh, đến ghế ngồi đơn cũng không dám ngồi xuống.

Tử Minh thì lại vờ như không thấy Chu Mẫn đứng bên cạnh suốt từ lúc đem cháo đến lúc mình ăn hết, cũng không kêu cô lấy ghế ngồi.

Tử Minh ăn đến một miếng cũng không còn, nhưng bộ dáng lại có chút chưa thoả mãn.


- Còn cháo không?
Chu Mẫn đang ngắm nghía xung quanh nghe Tử Minh hỏi liền giật mình lấp bấp mà đáp.

- Còn! còn chớ, chú muốn ăn nữa hả? Hay để tôi đẩy chú xuống phòng bếp ăn cho tiện, bên dưới cháo nhiều lắm.

Tử Minh liếc nhìn Chu Mẫn một cái tự mình di chuyển xe lăng ra cửa, mở cửa lại tự điều khiển xe lăn ra ngoài.

Chu Mẫn cầm tô bên trong sớm đã trống không mà chạy theo.

Đến trước thang máy Tử Minh liền lên tiếng.

- Cô đi thang bộ.

Nói xong liền dùng vân tay mở cửa thang máy, Chu Mẫn đứng nhìn xe lăn chuyển động đi vào bên trong liền phồng má, lại chạy thang bộ xuống thở hồng hộc đứng trước thang máy.

Chu Mẫn chạy rất nhanh bước một bước gần hai bậc thang cũng không sợ té, nên lúc xuống đã nhanh hơn Tử Minh đi thang máy nhiều.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi