TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 44: Người đẹp mời cơm
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Yến Phi Nam vọt người dịch chuyển né tránh, mặt ngoài thì bình thản ung dung, nhưng kì thực né tránh vô cùng khó khăn, tùy thời có thể dính chiêu rất nguy hiểm. Gã vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, cánh tay ra dấu dừng lại, nói:
- Ghê gớm rồi, dừng lại thôi.
- Đm, biết sợ chưa
Sử Hạo dừng tay, mạnh miệng nói, nhưng kì thực "nuốt răng vào bụng, có khổ tự biết" thôi, mới vừa rồi công lâu như vậy, mãi không hiệu quả, thực lực đôi bên sàn sàn như nhau, thằng cha "Đít chai" này rất là mạnh.

- Sử Hạo, thực lực của cậu cũng không tệ, CLB sẽ giúp cậu khai quật được tiềm lực tốt nhất của mình, ta lại lần nữa chân thành mời cậu gia nhập.
Yến Phi Nam hất gọng kính lên cao trên cái sống mũi cong cong đẹp mắt, ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng lại giống như có ma lực khiến cho người ta không thể làm ngơ, nhất là ánh mắt như rắn độc của gã làm người khác phải rét run.
Từ lúc Phương Nghị Thiên rời đi, Sử Hạo chỉ còn lại một thân tự mình tìm tòi luyện tập, lời mời của Yến Phi Nam quả thật là có một chút khiến hắn động tâm, bất quá hắn lại là kẻ chỉ thích làm theo ý mình, loại việc không có tự do, hắn tuyệt đối không muốn bắt ép bản thân phải làm, cho nên, mặc dù có chút động tâm thật, nhưng hắn vẫn cự tuyệt:
- Tạm thời không có hứng thú, để sau hẵng nói đi, các vị cứ tiếp tục.
Lời vừa nói xong, cũng chẳng quan tâm đến sự căm thù của đám thành viên CLB, hắn xoay người bước đi ra ngoài.
- Ê!
Một đạo âm thanh lạnh lẽo như băng vọng lại bên tai, Sử Hạo bộ dáng nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía bên trái có một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi tựa trên vách tường, hai tay đút túi quần, nghẹo đầu nhìn hắn, ánh mắt vô hồn được một mái tóc dài che phủ, khuôn mặt lãnh khốc tựa như dao nhọn, da dẻ trơn bóng, trắng nõn, lộ ra góc cạnh, vô cùng lạnh lùng, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi đẹp, hai tròng mắt sâu thăm thẳm mà sáng như sao, không khỏi toát ra vẻ lãnh khốc có khí chất cao quý.
Sử Hạo trong nháy mắt tổng kết ra, kẻ này chính là một phiên bản "Lưu Xuyên Phong của Trung Quốc thời hiện đại". (1)
- Ngươi, gọi ta?
Sử Hạo nghi ngờ hỏi.
- Có cơ hội, ta muốn cùng ngươi đánh một trận.
"Lạnh lùng" nói với ngữ khí cũng lạnh lùng, theo lý thuyết với cái loại thái độ cùng ngữ khí của thằng cha này, bằng vào tính tình của Sử Hạo thì hắn sẽ mặc kệ, nhưng hắn đã không làm vậy, hắn lẳng lặng nhìn người thiếu niên kia thật lâu, rồi hắn lại nhìn lại đám thành viên chung quanh của CLB, nhưng thật kinh dị, hắn chợt phát hiện ra ánh mắt những kẻ khác nhìn về thiếu niên kia cũng đều mang theo một chút sợ hãi, đúng vậy, chính là sợ hãi, cái loại sợ hãi của bọn nô lệ sau nhiều năm bị địa chủ làm nhục.
Ngay cả Yến Phi Nam hình như cũng tỏ ra một chút khác biệt, cả tay này cũng bị chấn động sao?
Sử Hạo nhún vai, rất tự nhiên cười nói:
- Chờ có cơ hội rồi hẵng nói, đói rồi, đi ăn đây.
"Lạnh lùng" nhìn hắn một cái, không nói gì, xoay người rời đi, tư thế bước đi tuy có lạnh lùng nhưng lại lộ ra một chút ưu nhã, khí chất lạnh lùng cao quý đó, quả là không phải ngụy tạo, loại đàn ông kiểu này có uy lực giết chết cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ.
Đối với mị lực của bản thân Sử Hạo luôn luôn vô cùng tự phụ, dẫn đến lòng tự tin cao độ của hắn không khỏi có chút mặc cảm tự ti, sinh ra một thằng đàn ông như vậy, thật là tội lỗi a.

Yến Tịnh thấy Sử Hạo muốn rời đi, con mắt đảo như rang lạc, cái miệng nhỏ nhắn phớt hồng đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm, vội vàng đuổi theo:
- Tiểu lưu manh, chờ ta với!
Đi tới cửa CLB võ thuật Sử Hạo đang suy nghĩ trước tiên đi ăn cơm, sau đó sẽ hỏi Vương Hoa về sự tình thằng Cẩu Vương, bất chợt con bé Yến Tịnh lắc lư cái mông nhỏ chạy đến trước người hắn, cái mắt to chớp chớp, cái miệng nhỏ cong lên, hỏi:
- Tiểu lưu manh, ngươi đi đâu a?
- Đi ăn!
Sử Hạo mặt trắng bệch, tức giận liếc nhìn ả, bất quá gã chỉ là liếc bộ ngực thôi, sờ không được sờ, còn cần nữa sao? Ả ta kéo mình tới đây gặp ông anh ả, nhất định là mượn cơ hội để trả thù, nha đầu này tâm địa thật quá độc ác.
- Được, được, ta cũng đói rồi, chúng ta cùng đi nha, cho ngươi có cơ hội cùng dùng bữa với người đẹp, không nên quá kích động, hì hì...
Yến Tịnh nhảy nhót tới lui trước mặt Sử Hạo, trên đường đi gặp chai đá chai, gặp lọ sút lọ, lúc mà nói ra lời này thần sắc không hề có chút làm bộ, kiểu như nói câu "hi! chào buổi sáng!", rất là tự nhiên và bình thản, nếu là người khác nói lời này, sẽ thấy ngay vẻ kiêu căng cùng tức cười, nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại có một chút kín đáo.
Sử Hạo cảnh giác nhìn nàng, một đứa con gái nhà giàu như vậy lại muốn được ta mời cơm sao, cút xéo, trên người có vài đồng bạc, một mạng ăn cơm cũng phải tính cả đấy, gã vội nói:
- Trên người ta chỉ có 3 đồng 5 hào, nếu không ngại tới phòng ăn, ta chia cô nửa suất.
- Quỷ hẹp hòi, nếu không muốn mời ta thì, ta mời vậy, coi như cảm tạ lần trước ngươi đã "cứu" ta a, mặc dù ngươi cũng thật là kẻ nông nổi.
Yến Tịnh cười nói, thanh âm ngọt ngào nghe phát ngán.
Sử Hạo ngẩng đầu nói:

- Ta đường đường là một đại lão gia, sao có thể lại để một tiểu cô nương mời cơm chứ, đó quả thực là "vũ nhục" nhân cách, trước cổng trường có một nhà hàng, thứ hạng cũng khá cao, giá cả lại rất đắt, ta bị cô "vũ nhục" mà cũng thật hết cách rồi.
- Ý! Ngươi thật là có chí khí a
Đôi mắt đẹp của Yến Tịnh khinh bỉ nhìn Sử Hạo, cuối cùng nàng cũng biết Sử Hạo vô sỉ đã đạt đến cảnh giới rồi, lời như vậy mà cũng có thể hùng hồn khí thế nói thẳng ra được.
Sử Hạo vẫn chưa cảm thấy xấu hổ, trong miệng hắc hắc đĩ thõa cười, hai người đi tới quán cơm đối diện trường học. Hắn phát hiện con bé Yến Tịnh này thật đúng là có chút quá đáng rồi, bước đi cùng hắn không lúc nào chịu an phận, lúc thì sút chai lọ, lúc thì hái lá cây, tóm cho nó gọn lại là từ chỗ CLB cho đến tiệm cơm rồi cho đến cả khi ngồi xuống gọi đồ ăn, ả này căn bản sẽ không quá "yên tĩnh". Cái tiệm cơm này là cửa hàng sa hoa gần trường học nhất, bình thường Sử Hạo chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, đây là lần đầu tiên vào du ngoạn a.
- Tiểu lưu manh, cứ việc gọi đồ ăn, ta mời.
Yến Tịnh vỗ vỗ ngực nói, Sử Hạo nhìn mà đau hết cả lòng, giá như kẻ được vỗ là ta thì tốt quá.
Khi nữ phục vụ đưa tới thực đơn, Sử Hạo đánh giá về nhan sắc thì bình thường, nhưng được cái ăn mặc thì đúng là khiến người ta phụt máu, bắp đùi nữ phục vụ trắng nõn mới quét qua thôi, gã đã kết luận ngay, ông chủ nhà hàng này quả đúng là một kẻ hiểu biết thâm sâu trong ngành dịch vụ, bất quá nhan sắc ngon nghẻ hơn chút thì mới hoàn mỹ.
(1) Lưu Xuyên Phong: (Tên tiếng Hán: 流川 枫, tên tiếng Nhật: Kaede Rukawa) Nếu anh em nào đã từng đọc qua bộ manga "SLAMDUNK" (truyện tranh về bóng rổ) thì hẳn sẽ không lạ lẫm gì nhân vật Rukawa, cầu thủ số 9 tài năng, lạnh lùng, ít nói, đẹp trai.
hiphotos.baidu /dalitt/pic/item/33ea521ecb52f0fd1bd5761f.jpg


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi