TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 74: Hạo ca ày xin lỗi.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
Tiền Nhâm Hào nóng tính không thua kém gì Sử Hạo, trong trường học hắn cũng rất là ngang ngược, ở trung học cũng là lão đại có tiếng một phương, trước mặt đám đông mà bị người ta hung hăng tát ột cái, rồi ăn đập ăn đạp ngã lăn ra mặt đất. Nỗi nhục này làm sao mà hắn có thể chịu đựng được chứ, mặc dù thực lực hai bên chên lệch khá xa, nhưng đây không phải là lý do áp chế hành động của hắn
Bất chấp cả người đau nhức, Tiền Nhâm Hào bò dậy từ mặt đất, lao đến hướng Chu Tinh, Tiền Nhâm Hào cũng thuộc dạng điên cuồng cấp độ nặng, một khi bộc phát thì cũng không khác gì một thằng điên chính hiệu cả, mày đạp tao té xuống đất, thì tao sẽ bật dậy cắn tiểu kê kê của mày.
Chu Tinh cũng không phải cái bao cát, mắt thấy Tiền Nhâm Hào vọt lại, nhấc chân đá ngay phần dưới của Tiền Nhâm Hào, mặc dù một đá này không tính là mạnh, nhưng lỡ như mà bị trúng, thì sợ rằng Tiền gia về sau sẽ tuyệt hậu mất thôi.
Vương Hoa nhanh tay lẹ mắt, thấy anh em mình bị người ta oánh, trong lòng hắn cũng giận dữ, nhưng chưa đến nổi bị mất lý trí, nhanh chóng bước ra, che trước người Tiền Nhâm Hào, hai tay đỡ lấy một đá của Chu Tinh, vất vả giải cứu Tiền Nhâm Hào khỏi cảnh làm thái giám thời hiện đại, nhưng mà, khí lực của Vương Hoa sao có thể so với một thằng trung học như Chu Tinh, thân thể do một đá này làm cho lui về sau mấy bước, may mà phía sau Tiền Nhâm Hào kịp thời đỡ lấy, nếu không thì hắn cũng té chổng vó bốn cẳng lên trời rồi.

Trương Thiên Cường mặc dù to con lớn xác, nhìn qua có vẻ giống người tùy tiện, bình thường cũng ít nói chuyện với người ta, nhưng trong thời khắc mấu chốt hắn luôn có thể đưa ra những hành động và phán đoán chính xác, nắm tay đánh tới, quơ ngã Chu Tinh chưa kịp rút chân về. Nhưng đối phương có hơn mười người, hơn nữa đều là thế lực một phương tại trung học, khi hắn tấn công thì ba tên học sinh bên cạnh Chu Tinh cũng đồng thời ra tay cản lại.
Trong bốn người thì Long Giang và Tiền Nhâm Hào là đánh khá nhất, Long Giang cũng không hàm hồ, mạnh mẽ xông lên, phi thân đá một cước vào ngực của một thằng, làm cho thằng kia bay ra ngoài, hai chân vừa chạm đất liền quay lại đấm thẳng vào mặt một thằng, nhưng mà, bọn họ bị đám trung học vây lại, khi mà Long Giang rơi xuống đất, thì bị ba thằng cùng nhau đạp, thân thể chịu lực, không nhịn được gục về phía trước, té xuống đất chịu mấy thằng kia đồng thời đấm đá, hắn té xuống đất rồi, bị một thằng to như một cái thùng phi dùng sức đạp một cái vào mặt, Long Giang không kịp tránh né, chỉ đành giơ tay che lấy khuôn mặt, cánh tay bị đạp trúng, làm cả thân thể vừa té xuống lại bị văng đi.
“Đis mẹ, cùng lên cho tao”Chu Tinh bị Trương Thiên Cường đánh, đồng thời đấm một cái lên khuôn mặt không phòng ngự của Trương Thiên Cường, làm cho hắn lảo đảo, nhưng không kịp ổn định thân thể, thì hai tên học sinh bên cạnh đã bay tới, dù là hảo hán cũng không chống được nhiều người, công kích như sóng biến ào ạt đánh tới liên tục, cứ như bão táp phủ xuống, quanh quẩn trên người Trương Thiên Cường, làm cho hắn liên tiếp thối lui, mặt mũi bầm dập.
Vương Hoa thì khỏi cần phải nói, trong bốn người, hắn là người đẹp trai nhất, nhưng thân thủ cũng yếu nhất, có lẽ đám trung học này ghen ghét với khuôn mặt đẹp trai của hắn, nên luôn tranh thủ đánh cái mặt của hắn thì đầu heo.
Chỉ một lát sau, cả bốn người nằm một đống dưới đất, bị mấy thằng kia bu lại, sự đau nhức cả người cùng với khuất nhục làm cho khuôn mặt của ai cũng dữ tợn cả. Mặc dù có rất nhiều người vây lại xem, trong đó cũng có đám người bình thường xưng huynh gọi đệ với đám Vương Hoa, nhưng đối mặt với sự mạnh mẽ của đám học sinh trung học và thảm trạng của Vương Hoa, không ai có dũng khí đứng ra.
“Đúng là thứ chó đẻ, bị đánh rồi mới biết sợ”Chu Tinh dùng chân dẫm lên mặt của Vương Hoa, cười nói : “Mặt mũi đẹp trai như vậy, đi làm trai bao còn tốt hơn làm lưu manh nhiều, ha ha ha”Rồi đột nhiên, Chu Tinh cảm thấy trên mặt đau đớn, tựa hồ như có cái vật nhỏ gì đó đập vào, đưa tay sờ sờ, nhìn thấy cả tay đầy máu tươi, tức giận hét lớn : “Thằng nào, ai làm?”
“Tao làm”

Mọi người theo tiềm thức quay lại hướng tiếng nói, chỉ thấy một người có mái tóc đỏ tươi, sắc mặt âm trầm, đang lái xe lăn vượt qua đám người. Bên cạnh người thiếu niên quái dị này còn có một mỹ nữ tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương.
Đối với đám học sinh Nhị Trung, thì cái hình ảnh này đã quá quen thuộc rồi, một cặp nam nữ tràn đầy xì can đan trong các góc của Nhị Trung, vừa nhìn thấy bọn họ, tất cả đều sợ hãi than lên.
“Haha, thì ra là Hạo ca bị Đông Sơn Nhất Trung Chung Long đánh thành tàn phế à, sao thế, bây giờ không thể đứng lên sao?”Nói thì có vẻ quan tâm, nhưng vẻ mặt Chu Tinh lại đầy ý châm chọc, chợt sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, âm thanh lạnh lùng nói : “Các anh em, vừa rồi Hạo ca đã tặng tao một đại lễ, có qua có lại, chúng ta cũng không thể hàm hồ”
Sử Hạo cũng không ngờ đám người này nhận thức mình, biết thế ngày thường nên chú ý hình tượng một chút. Nhìn thấy năm sáu người đang hướng về mình, Sử Hạo nghiêm mặt nói : “Bọn mày muốn chiến tranh?”
“Nếu Hạo ca sợ, thì xin lỗi tao được rồi, dù sao mày cũng là một nhân vật, tao sẽ bỏ qua ày”Chu Tinh vừa cười vừa nói.
“Ồ vậy à?”Sử Hạo quay đầu lại, nói : “Xin lỗi”

“Hạo ca, mày đang nói cái gì vậy?”Tiền Nhâm Hào đấm một cái xuống nền đất xi măng, nhưng không hề cảm thấy đau đớn, còn ba người Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường thì kinh ngạc nhìn Sử Hạo.
“Haha, có gì đâu, Hạo ca quả nhiên là người sảng khoái”Chu Tinh cười ha ha, ánh mắt đối với Sử Hạo cũng không còn cao nữa.
Vốn hắn có điều cố kỵ, tựa hồ như là khiếp đảm, nhưng đã đổi thành sự khinh thường, tưởng rằng người có thể đấu với Chung Long rất cứng xương, nhưng không ngờ, thân thể bị phế, trái tim cũng bị phế theo.
Đám học sinh chung quanh thì kinh ngạc cùng khinh thường nhìn, nhẹ giọng nói nhỏ với nhau, dùng cái đầu gối cũng có thể biết bọn họ đang nói cái gì.
“Thì ra là một tên hèn nhát, đồ hèn”
“Thật sự dọa người, thế mà trước kia lão tử lại sùng bái hắn”
“Nhưng hắn thật sự rất có hình nha”
“Có hình con mẹ nó, xem cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể tao nè, đây mới gọi là hình nam”

Trên mặt Yến Tĩnh cũng xuất hiện một tia khác thường, thần sắc quái dị nhìn Sử Hạo.
“Hạo ca đã xin lỗi rồi, tao đại nhân đại lượng, cũng không chấp nhất đám tiểu đệ của mày, chừa ày chút mặt mũi, mang đi đi”Chu Tinh vừa cười vừa nói, nhưng trong giọng rõ ràng có ý châm chọc.
“Thật sự là cảm ơn rất nhiều, tốt lắm, xin lỗi đã nói xong, bây giờ đến phần xử tội bọn mày”Sử Hạo không đổi sắc, vẫn nhìn cả đám người bằng nụ cười vô tội, nhưng thái độ và lời nói đột nhiên chuyển 180 độ, làm cho người ta nghe xong liền thấy kỳ quái.
“Chẳng lẽ mày muốn đánh với bọn tao?”Chu Tinh châm chọc.
“Đương nhiên, vừa rồi bọn mày đánh anh em tao”
“Tao không cảm thấy bây giờ mày có năng lực đó”
Khóe miệng của Sử Hạo lại lộ ra một nụ cười tà dị quen thuộc, người khác không biết, chứ những người thân thuộc với hắn, khi nụ cười này xuất hiện tức là lửa giận của Sử Hạo đã bộc phát, mỗi lần như thế đều xuất hiện sự kiện kinh người, tay phải của Sử Hạo chụp tới, túm lấy tóc của Chu Tinh đứng trước người, dùng sức kéo xuống, sức mạnh lớn đến nổi làm cho Chu Tinh cảm thấy da đầu của mình cơ hồ bị xé rách, làm cho hắn không tự chủ đưa đầu xuống, đưa đón hắn lại là một cái cùi chỏ.. Một tiếng “bốp”thật lớn, rồi một dòng máu mũi bắn ra trên không trung vẽ thành một hình ảnh uyển chuyển hoa lệ.
Sử Hạo đứng lên khỏi xe lăn, thản nhiên cười nói :”Nếu tao bây giờ thì sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi