TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 9: Bão táp phòng ăn (Thượng)
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Lúc này tại phòng ăn đang là giờ ăn uống cao điểm, có thể đồng thời chứa đựng đến mấy trăm con người chứng tỏ nó là một phòng ăn rộng lớn đến nhường nào, một phòng ăn tràn ngập tiếng người ồn ào cười nói.
Trong phòng ăn, đầu người lốn nhốn, trên bàn ăn học sinh với hàng ngàn hàng vạn các tư thế đã ngồi đầy, hoặc cũng có kẻ một mình trốn trong một góc giả bộ thâm trầm, hoặc cũng có loại ăn chậm nhai khẽ ra vẻ ưu nhã, hoặc nam sinh nữ sinh xúm xít lại quanh bàn mà buôn chuyện.
Phía trước bàn ăn, hơn mười mấy cái cửa sổ chọn món đang có một hàng người thật dài. Sử Hạo cùng Sử Thanh đứng ở phía sau đám người một hồi rất lâu mà vẫn chưa tới lượt chọn món, Sử Thanh thì chả có gì, nhưng Sử Hạo thì lại có chút bực mình, trong phòng ăn gia súc thì nhiều, mà điều hòa thì không có, nên là trong này nóng bức dị thường.
Hắn kéo Sử Thanh ba bước rồi hai bước mà tiến tới cửa sổ chọn món, đang chọn món ăn là một nữ sinh béo, thân hình ả treo đầy những tảng mỡ to tướng, tối thiểu cũng phải lấn chiếm bằng ba chỗ của người bình thường.
Sử Hạo vốn cương quyết định đoạt chỗ nhưng khi thấy thân hình khổng lồ của nữ sinh kia thì lập tức rút lui, hắn đang có chút hoài nghi không hiểu lực công kích của mình có thể công phá nổi lô cốt thịt của nữ sinh này hay không, Sử Hạo trơ mắt nhìn nữ sinh béo, cố gắng toàn lực để thanh âm hắn nghe thật mềm mại mà lại không mất đi sự chân thành.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, người thật xinh đẹp á, thuần khiết mà vẫn quyến rũ, kiều diễm lại không ngây thơ, ngươi giống như vì sao sáng nhất trên cao, cả phòng ăn ta chỉ liếc mắt là phát hiện ra ngươi.
Nhưng trong lòng lại có một câu không nói ra - "Thân thể phốp pháp như thế, muốn không phát hiện ra cũng thật khó khăn a"

Học sinh đang xếp hàng chung quanh không khỏi hướng đến hắn với một ánh mắt lé nghiêng 30 độ, lời như thế mà cũng có thể oang oang mà nói ra rành mạch như vậy được, thật sự, thật sự đúng là con mẹ nó tài a.
Nữ sinh mập mạp kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cả người những tảng thịt lồi không ngừng theo động tác của nàng mà phập phồng giống như những đợt sóng, trông thấy một người dung mạo thanh tú, một chàng trai nhỏ với nét mặt chân thành tha thiết đang đứng trước người mình, cái sự chân thành mới vừa rồi kia chính là những lời từ trong miệng hắn vọng lại, nữ sinh béo làm ra vẻ tựa kinh nghi, tựa vui mừng.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Sử Hạo lộ ra con mắt trái ngây thơ, con mắt phải biểu hiện sự thành khẩn, ôn nhu nói:
- Ta nói tỷ tỷ ngươi thật xinh đẹp a, ta phát hiện tỷ thật giống một ngôi sao trên tivi ngày hôm qua, gọi là gì Lưu Diệc Phi ấy nhỉ, hơn nữa vóc dáng của ngươi, so với nàng ta có phần gợi cảm hơn, trời ơi, người quả thực chính là tiểu tiên nữ thượng thiên hạ phàm,
Nữ sinh béo cánh tay thô kệch hướng Sử Hạo đẩy mạnh một cái, dù là đã trải qua mười mấy năm khắc khổ rèn luyện nhưng Sử Hạo cũng không tránh khỏi có chút lảo đảo.
- Ta hỏi ngươi có phải là đồ thần kinh không, chẳng có việc gì sao mà cứ thích xoáy vào vết sẹo của người ta thế, tỷ tỷ nhà ngươi quá béo thì đã làm sao, quá béo thì là sai à, còn ngươi cũng chả quá lùn.
Nữ sinh béo hướng về phía Sử Hạo chửi ầm lên, nước mũi nước miếng phun ra tứ tung như máy bơm xả nước, rồi căm phẫn bất bình mà bưng thức ăn đi.
Dù đã lớn như vậy nhưng mặt tâm lý vốn không được cân bằng, đối với hành động Sử Hạo vừa ca ngợi nàng ta mà nói không thể nghi ngờ, đó là sự chế nhạo.
Lũ học sinh bên cạnh nở nụ cười nhìn hắn không khỏi có chút hả hê, kẻ mà có thể vô liêm sỉ đến trình độ này, thật sự khó tưởng tượng nổi phải cần đến bao nhiêu năm công lực mới có thể đạt tới.
Sử Hạo vốn là muốn sử dụng viên đạn ngọt ngào để gia tăng tính chất lừa gạt cho cái vẻ bề ngoài dùng đối phó với nữ sinh béo, nhưng thật chẳng nghĩ tới vuốt mông ngựa mà lại thành ra vuốt chân ngựa , chịu đựng một trận chửi bới ác độc, làm sao mà không đáng tức chứ. Sử Thanh, cái con bé vô lương tâm này sao lại còn đứng một bên mà hả hê cười liên tục.
Nữ sinh béo vừa đi, chỗ cửa sổ nhất thời lộ ra một khoảng không vô cùng lớn. Sử Hạo nhanh tay lẹ mắt, chân phải mạnh mẽ bước lên một bước, thân thể ưỡn ra, từ sau đám người nọ đoạt lấy vị trí tốt nhất đem phiếu cơm đưa ra chọn món ăn.

Sử Hạo không để ý tới những ánh mắt như muốn giết người của đám đó, hướng vào bên trong gào to:
- Sư phụ, hai suất ba lạng cơm, hai suất khoai tây chiên, hai suất thịt xào ớt, hai suất đậu đũa xào ớt, cám ơn.
- Đm, mày làm cái đ** gì đấy?
Một kẻ phía sau cả giận nói.
Sử Hạo cũng không quay đầu lại, nhìn chọc chọc vào vị sư phụ đang gắp thức ăn, nói:
- Mày ngu quá a, rõ ràng như thế mà còn không nhìn ra? Chen ngang mà chọn cơm, có hiểu không? Sách vở của mày đâu hết rồi, chút kiến thức cũng không biết.
- Chọn cơm là phải xếp hàng, thế chút kiến thức này mày có biết không?
- Lưu manh, chưa bao giờ cần xếp hàng.
Sử Hạo tiếp lấy thức ăn vị sư phụ đưa tới, xoay người khinh thường liếc gã một cái, một tay kéo cái khay cơm định rời đi.
- Mẹ kiếp, xem ra mày rất là đắc ý.
Gã nọ hổn hển ra sức ngăn cản Sử Hạo, gã từ trên tấm bảng tên trước ngực Sử Hạo biết hắn chẳng qua chỉ là đứa học sinh trung học nhỏ con mà thôi, lúc này gân guốc gã nam nhân nọ đã nổi lên, vung tay hướng Sử Hạo tát tới.

- A đánh.
Sử Hạo hai tay giữ khay cơm, mạnh mẽ phi thân đá ra một cước vào giữa bụng gã học sinh kia, cái tát kia của gã học sinh vung lên hãy còn chưa kịp rơi xuống, liền cảm giác bụng mình đau xót, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt chợt như bị một khối đè nén, đột nhiên thân thể hướng phía sau bay ra ngoài, ra xa hơn ba thước, cuốn ngã không ít học sinh tới mua cơm.
" Oa...... Tắc...."
Nhất thời, đám học sinh chọn cơm đều phát ra một tiếng than thở đầy sợ hãi.
Sử Hạo vững vàng hạ xuống đất, thức ăn bên trong khay cơm không rơi vãi tý nào, chẳng thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cùng Sử Thanh kiếm một chỗ rồi ngồi xuống.
Ca, ngươi không nên hơi tý là đánh người, như vậy không tốt.
Sử Thanh đang nhai thức ăn trong miệng, mơ hồ nói không rõ ràng.
- Một tiểu nam sinh suy nhược như ta, sao mà có thể đi đánh người ta được, ta ghét nhất đánh lộn.
- Mới vừa rồi còn một cước đá người ta xa như vậy.
Sử Thanh hờn dỗi liếc hắn một cái, ngay từ nhỏ, hắn chính đã là một ca ca như vậy, nói dối, mở to mắt mà nói dối vốn dĩ là sở trường đặc biệt của hắn.
- Hào ca, kia không phải Sử Hạo sao?
Lưu Nhân mới vừa đi vào phòng ăn, liền phát hiện ra Sử Hạo đang ngồi dùng cơm cách đó không xa, gã có thể phát hiện ra Sử Hạo, hoàn toàn là bởi vì con bé Sử Thanh thuần khiết khả ái đang ngồi bên cạnh Sử Hạo. Nam sinh đến phòng ăn ăn cơm, trong mắt ngoại trừ thức ăn thì chính là mỹ nữ.
- ‘Nhân sinh hà xử bất tương phùng’ (1) a, Hào ca, chúng ta giáo huấn nó một chút đi.
Ngô Tài cũng không nhịn được.

- Chúng ta có sáu người, đối phó với một thằng Sử Hạo vậy là đủ rồi.
- Đi
Mang theo năm thằng học sinh bất lương, Tiền Nhâm Hào sắc mặt âm trầm hướng phía Sử Hạo đi tới, trên đường tiện tay đoạt luôn cái khay cơm của một học sinh đang ăn.
Học sinh kia đang ăn uống say sưa, đột nhiên phát hiện thấy khay cơm bị kẻ khác đoạt đi, đang định nổi xung, khi đứng lên thấy rõ tướng mạo là Tiền Nhâm Hào thì nhất thời lại ngồi yên xuống, bàn tay đang giơ lên cao định đập xuống bàn, cũng nhẹ nhàng mà hạ xuống, bọn này thì đúng là gã không chọc vào nổi.
Sử Hạo tự nhiên cũng phát hiện ra khí thế tiến tới ào ạt của bọn người Tiền Nhâm Hào, chẳng cần phải nghĩ cũng biết là hạng lai giả bất thiện (2), nhưng lúc này có muốn chạy cũng không kịp. Bất quá Sử Hạo cũng không tính đến chuyện chạy, ở cái địa phương đó, sinh tử hắn cũng đã trải qua mấy lần, tại sao lại có thể sợ một lũ học sinh bất lương chứ?
Tiền Nhâm Hào đi tới bên cạnh Sử Hạo, bưng chỗ cơm thừa canh cạn bên trong khay chậm rãi rót vào trong bát Sử Hạo, tay phải Sử Hạo cầm lấy chiếc đũa gạt ngừng lại trên không, thần sắc lạnh nhạt nhìn cử chỉ độc ác chà đạp lương thực của Tiền Nhâm Hào.
- Chớ khách khí, Hào ca tao mời, ày thêm thức ăn.
Tiền Nhâm Hào cười âm hiểm nói.
Sử Hạo lạnh nhạt quét ánh mắt liếc nhìn bọn chúng, trong lòng tính toán rất nhanh, sáu con người, không vấn đề, chỉ sợ chúng gọi trợ thủ, muội muội đang ở bên cạnh, có chút phiền toái.
(1) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: trong cuộc sống không nơi đâu là không thể gặp
(2) lai giả bất thiện: người đến không mang thiện ý
Chương tiếp theo: Bão táp phòng ăn (Hạ)
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi