Ánh mặt trời chói mắt làm cho Nguyễn Văn Văn sửng sốt ba giây, ba giây sau cô mới hồi phục tinh thần nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Lộ Phong, muốn cứu vãn chút gì đó.
Cái gọi là càng giúp càng rối chính là tình huống trước mắt.
Cô run rẩy đưa tay ra: “Xin lỗi em không cố ý.
”Trong lúc nói chuyện đầu ngón tay của cô chạm vào thắt lưng của anh, thắt lại thắt lưng nam không khó mà khó là ở chỗ tâm trạng của cô lúc này.
Lúng túng lại là hoảng hốt.
Ngón tay không nghe theo sự sai khiến của cô, rõ ràng là muốn cài thắt lưng nhưng không ngờ không thắt được mà càng kéo lại càng mở ra.
Nguyễn Văn Văn sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Không phải em muốn cởi quần của anh mà em chỉ muốn cài thắt lưng cho anh! ”“Xoẹt.
” Thắt lưng còn chưa cài được thì khóa kéo đã mở ra trước.
“! ” Nguyễn Văn Văn ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
A a, cô không thể sống nổi nữa.
Một giây sau cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lộ Phong, dường như cô nhìn thấy anh nói: Đùa giỡn đủ chưa, hửm?!!!Cô thực sự không đùa.
Nguyễn Văn Văn khẽ ho rồi giải thích: “Anh nghe em giải thích, em thật sự không muốn làm gì cả, em chỉ đơn thuần là muốn giúp anh.
”Vẻ mặt một lời khó nói hết của Lộ Phong càng rõ ràng hơn, dường như không biết phải nói gì cho phải nên anh dứt khoát không nói gì.
Nguyễn Văn Văn thấy anh không nói gì, trong lòng rất thấp thỏm, cô chìa tay muốn ngoắc ngón út của anh nhưng không nắm chắc phương hướng nên vừa hay ngoắc vào khóa quần của anh.
Được rồi, vốn dĩ khóa kéo chỉ kéo có một nửa nhưng sau cái ngoắc tay của cô thì cả cái khóa đều bị kéo xuống hết.
Lộ Phong: “! ”Nguyễn Văn Văn: “! ”Loại tình huống này còn có thể cứu vãn được nữa không?Con người lúc xui xẻo thì uống nước lạnh cũng sẽ mắc răng.
Nguyễn Văn Văn chính là như thế, ngay khi cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để cứu vớt hình tượng người dịu dàng thùy mị của mình để Lộ Phong không hiểu lầm mình là cô gái háo sắc thì có tiếng bước chân từ phòng làm việc truyền đến.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Nguyễn Văn Văn còn chưa kịp phản ứng thì cửa nhà tắm xuất hiện một bóng dáng, người đàn ông rất cao, trên sống mũi đeo kính, trong tay cầm tài liệu, người đó là Chu Hải.
Hiển nhiên Chu Hải cũng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc trước mắt.
Anh ta sững sờ không nhúc nhích, trong đầu tổng hợp cảnh tượng trước mắt thành một bài văn nhỏ không dễ miêu tả.
Ông chủ và bà chủ đang đứng đối mặt với nhau, dáng người ông chủ cao lớn mà dáng người bà chủ lại nhỏ nhắn, chênh lệch chiều cao là đáng yêu nhất, đương nhiên điểm quan trọng không phải là chiều cao mà là tư thế đứng hoặc là vị trí tay của họ.
Bà chủ dường như đã đặt tay lên chỗ… của ông chủ.
Hình ảnh hạn chế nên Chu Hải không nhịn được nấc thành tiếng, âm thanh vang lên lập tức đánh thức ba người đang ở đây.
Nguyễn Văn Văn phản ứng nhanh nhất, cô lập tức nghiêng người né tránh xua tay nói: “Trợ lý Chu, không phải giống như anh nghĩ đâu, chúng tôi không làm gì cả.
”Hình ảnh trong đầu Chu Hải vốn dĩ rất nhỏ nhưng sau khi Nguyễn Văn Văn di chuyển, ánh mắt của anh rơi xuống trên người Lộ Phong, vừa lúc nhìn thấy thắt lưng lỏng lẻo cùng với khóa kéo đã tuột xuống của anh.
Cả người anh ta giống như bị điện giật, đầu tiên mắt anh ta mở to sau đó hơi híp lại.
Trời ạ, đây không phải là được xem phim miễn phí sao.
Đây là nội dung phải trả tiền đấy.
Chu Hải đứng im không nhúc nhích giống như một tác phẩm điêu khắc.
Nguyễn Văn Văn giơ tay đỡ trán, thật là quá trùng hợp.
Trong ba người, Lộ Phong xem như là người bình tĩnh nhất, anh lạnh lùng nói: “Cậu nhìn đủ chưa?”Nếu như giọng nói có hình dáng thực thể thì Chu Hải đã chết rồi.
Anh ta rùng mình quay đầu sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Lộ, tôi không nhìn thấy gì hết.
”Lộ Phong chậm rãi kéo khóa quần lên, nhét vạt áo vào trong thắt lưng sau đó thắt lại thắt lưng, khi anh làm những việc này trông có vẻ rất bình tĩnh không bối rối chút nào.
Lúc nhìn anh sửa sang lại quần áo, khóe mắt Nguyễn Văn Văn lặng lẽ nhìn thoáng qua, tất cả lực chú ý đều dồn trên người Lộ Phong.
Động tác thắt thắt lưng của chồng cô rất phóng khoáng.
Thật là quyến rũ.
Lộ Phong ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Văn Văn, Nguyễn Văn Văn vội vàng gãi đầu nhìn trời nhìn đất mà không dám nhìn anh.
Lộ Phong cầm tay cô, nhìn thấy trên mu bàn tay còn có mấy vết đỏ thì lạnh lùng nói với Chu Hải: “Cậu đi mua thuốc trị bỏng về đây.
”Chu Hải ngửa cổ nhìn chằm chằm trần nhà trả lời: “Vâng.
”Dứt lời anh ta xoay người đi ra ngoài.
Phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này nếu không anh ta chết như thế nào cũng không biết.
Anh ta vừa đi được hai bước thì Lộ Phong gọi anh ta lại: “Cậu bỏ tài liệu xuống đã.
”Chu Hải lại lần nữa quay người lại đặt tài liệu ở trong tay xuống sau đó bước ra ngoài mà không chớp mắt.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Nguyễn Văn Văn buông tay xuống thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Lộ Phong thì lại cảm thấy xấu hổ.
“Anh, anh bận việc đi, em, em đi ra ngoài trước.
”Nói xong cô nhấc chân rời đi.
Lộ Phong sải bước chân đi theo cô ra ngoài, khi cô nắm tay nắm cửa phòng làm việc thì anh nắm chặt cổ tay cô kéo trở lại.
“Còn đau không?” Anh hỏi.
“Em không đau.
” Bây giờ cô không cảm thấy gì ngoài hoảng hốt.
“Thật sao?”“Ừ.
”.