TÔI KHÔNG MUỐN LÀM ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA NAM CHÍNH CỐ CHẤP ĐÂU



Chủ nhật, ngày x tháng x năm x, trời trong xanh.

Tống Triệu Lâm viết trong nhật kí của mình: Em trai của tôi! Ra! Đời! Rồi!
Bệnh viện.
Ngoài phòng sinh.
Hai bộ vest đen đứng chỉnh tề trong hành lang, nghiêm túc như thể đang đón một nhân vật lớn nào đó.
Cuối băng ghế, người đàn ông ngồi ngay ngắn, trên người cũng diện một bộ đồ đen, đôi mắt hơi rủ xuống, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ..."
Ông cụ Lục ngược lại không giữ được bình tĩnh, phải để người khác đỡ lấy, vừa đi vừa lau mồ hôi.

Hành lang đông nghẹt, ngập tràn hơi thở căng thẳng sốt ruột.
Nhà họ Sở chỉ mình Sở Thật có mặt, sự nghiệp của anh bây giờ đã đạt được một chút thành tựu, nhưng chưa có gia đình, chưa từng gặp loại chiến trận này, vô cùng lo lắng.

Sở Thật đỡ ông cụ Lục đi tới đi lui, không nhịn được ngoảnh lại liếc nhìn Lục Chẩn.

Người đàn ông kia thoạt nhìn cực kì bình tĩnh, thậm chí còn có cảm giác bình thản nhàn hạ.

Sở Thật hơi khó chịu—— Anh nghĩ, em rể có thể làm nên sự nghiệp lớn như vậy, thật sự là vì có thể giữ được bình tĩnh sao?
Sau đó ánh mắt anh vô tình quét qua, chợt trông thấy điện thoại trong tay Lục Chẩn đã rơi xuống đất không biết từ khi nào.
Màn hình hết sáng rồi tối, chẳng hay đã bỏ lỡ biết bao cuộc điện thoại thương vụ, ấy vậy mà Lục Chẩn không hề nhận ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Sở Thật: "..." Con mẹ nó, quả nhiên cậu cũng rất căng thẳng!!
-
Khoảng thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc.
Giữa lúc, ông cụ Lục cho thuộc hạ đi ăn cơm và nghỉ ngơi, kế đó lại xin ý kiến Lục Chẩn, nhưng dường như anh không hề nghe thấy.
Mặt trời hơi ngả về Tây, màn đêm vừa buông xuống, bộ đàm trong phòng sinh kết nối, bác sĩ thông báo với người nhà: "Chúc mừng ngài Lục, là một bé trai khỏe mạnh!"
Thời buổi này, trai hay gái đều cưng như nhau.

Nhưng khoảnh khắc biết chắt trai của mình chào đời bình an, ông cụ Lục vẫn kích động suýt ngất, sau đó được Sở Thật cũng vô cùng kích động đỡ dậy.
Chỉ có Lục Chẩn vẫn bất động, mi tâm nhíu mỗi lúc một chặt.
-
Cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở.
Bé con được ôm ra trước, Sở Thật đỡ ông cụ run rẩy bước đến xem.

Hai người cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh.

Lúc Tống Triệu Lâm tan ca chạy tới vừa hay chứng kiến cảnh tượng này, tiếp đó đảo mắt, trông thấy cha bé con vẫn ngồi trên ghế, đang chờ gì đó.
"Này! Anh Chẩn——"
Đúng lúc đó, ba bốn nhân viên y tế đẩy sản phụ ra ngoài.
Những người khác còn chưa kịp định hình, Lục Chẩn đã xuất hiện bên cạnh giường bệnh.

Ông cụ Lục và Sở Thật dừng bước, không hẹn mà cùng chừa không gian cho bọn họ.


Lần này, ngay cả Tống Triệu Lâm cũng hiểu chuyện hiếm thấy, cậu dừng chân, không hề gào thét xông đến.
Cậu trông thấy bác sĩ mỉm cười nói gì đó với anh Chẩn, anh không trả lời, chỉ liên tục cúi đầu chăm chú nhìn người trên giường bệnh.

Mấy giây sau, Lục Chẩn khom lưng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của vợ, nắm chặt bàn tay dưới chăn của cô.
-
Sở Ân đã nhìn thấy vật nhỏ hành hạ mình bấy lâu, cậu nhóc nhăn nheo, nhìn chưa rõ thế giới.
Hiện tại cô rất mệt, nhưng vẫn chớp chớp mắt, thì thào: "Anh nhìn chưa?"
Lục Chẩn cúi xuống cạnh mặt cô, nắm chặt tay cô, nhỏ giọng đáp: "Nhìn rồi."
Sở Ân khép hờ mắt, cong môi: "Có phải hơi xấu đúng không?"
"Xấu đều là gen anh." Lục Chẩn nhận xe đẩy, khẽ dỗ dành: "Đẹp đều thuộc về em."
Sở Ân cười nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay Lục Chẩn dày rộng ấm áp, nắm lấy tay cô, khiến con người ta cực kì an tâm.

Hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người anh tỏa khắp bốn phía, đến lúc này, Sở Ân rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bé cưng vất vả rồi." Lục Chẩn hôn lên mí mắt cô.
Một vũ trụ nhỏ được kết tinh bằng tình yêu.
Từ nay về sau, thế giới đổi khác.
-

Một thời gian sau.
Thứ giống đực kia bắt đầu cong mông bò trên đất, bắt đầu bi bô tập nói.
Cậu nhóc rất hoạt bát, thích ô tô, thích gấu nhỏ và một món đồ chơi cỡ bự tiện lợi nhất gọi là anh trai Tống Triệu Lâm.
Tất nhiên cậu nhóc rất phá, từ từ thể hiện khả năng gây rối của mình, để hai vị phụ huynh trẻ phải lẽo đẽo theo mông dọn dẹp đống bừa bộn.
Sở Ân thở dài: "Nuôi con trai khó thật sự."
Lục Chẩn ôm vai cô: "Không sao."
Cục bột nhỏ loạng choạng chạy tới, vươn cánh tay núng nính thịt, nhào về phía Sở Ân: "Mẹ——"
Sở Ân đỡ cậu nhóc, bế lên, xoa nắn chiếc má phúng phính, quay đầu nhìn Lục Chẩn: "Về sau mẹ sẽ càng yêu bé nhiều hơn."
Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, khẽ cười ôm lấy hai người một lớn một nhỏ: "Mẹ càng yêu bé——"
"Cha cũng càng yêu mẹ nhiều hơn."
Trong khối vũ trụ nhỏ này, tình yêu bảo toàn không đổi thay.
__________
Lời editor: Vậy là đã hết truyện rồi, cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng chị Ân anh Chẩn đến cuối con đường nhaaa, nếu được, hi vọng cậu có thể cho mình xin một lời review nho nhỏ vào phần mục lục truyện, chúc các cậu một ngày tốt lành, yêu cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi