TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

Lý Nhược Hy ngồi bên ghế phụ, cô điềm tĩnh lại vài giây rồi hỏi thẳng anh:

- Tại sao anh lại đề cử em với đạo diễn? Có phải anh cũng làm gì đó nên ông ấy mới lựa chọn em phải không?

Mộ Dung Hãn không bối rối, anh nhìn thẳng vào ánh mắt trách cứ kia của cô rồi nhíu mày nói:

- Vai diễn này là do em xứng đáng.

Lý Nhược Hy không thoả mãn với câu trả lời này nên cô lắc đầu rồi nói:

- Không phải, em không tin. Mộ Dung Hãn, nếu như đây chỉ là một câu nói an ủi để che lấp đi sự thật thì em không cần, em cũng không cần sự giúp đỡ dơ bẩn từ anh.

Mộ Dung Hãn rất dị ứng với từ “dơ bẩn” trong miệng của Lý Nhược Hy, cô nói anh dơ bẩn, đúng vậy, anh đã làm những chuyện trái với lương tâm mình nhưng chúng không vi phạm pháp luật, anh cũng đã sớm quen vì đó chính là một phần cuộc sống rồi. Anh đi đến được ngày hôm nay là do những trò “dơ bẩn” mà cô ấy nói đấy.

Lý Nhược Hy kiên quyết nhìn vào đôi mắt tức giận kia của anh rồi nói thêm:

- Em sẽ không nhận vai diễn này.

Đây là giới hạn cuối cùng của Mộ Dung Hãn, anh đã không kiềm chế được nữa nên mới tức giận với cô:

- Lý Nhược Hy, em không có quyền lựa chọn, đây là sắp xếp của anh.

Lý Nhược Hy không biết phải làm sao, cô lặng im nhưng cũng bất ngờ vì không nghĩ rằng một người đàn ông điềm đạm, quan tâm người khác như Mộ Dung Hãn lại có ngày nổi giận với cô như vậy, lại lớn tiếng với cô như vậy.

Mộ Dung Hãn tức giận mà đập mạnh bàn tay của mình vào vô lăng của ô tô, sau đó anh vuốt mặt như thể đang cố gắng bình tĩnh trở lại nhưng rất khó để khắc phục. Lý Nhược Hy không nói gì, cô khẽ mở cửa xe rồi trước khi đóng cửa xe cô còn cúi đầu nói xin lỗi:

- Xin lỗi Mộ tổng, tôi sẽ chuẩn bị cho vai diễn thật tốt. Chắc là tôi làm phiền ngài rồi, thật ngại quá.

Mộ Dung Hãn không dám nhìn Lý Nhược Hy, anh vẫn cúi đầu cho tới khi cánh cửa được đóng lại và cô ấy rời đi hẳn. Anh nhìn bóng lưng đau khổ kia mà cũng đau đớn theo.

Anh giận chính mình vì không kiểm soát được cảm xúc mà làm cô sợ hãi như vậy, thậm chí bây giờ cô ấy còn vạch giới hạn với anh. Liệu mai này hai người họ còn quay lại được khoảng thời gian ngồi bờ hồ cùng nhau nói chuyện phiếm hay không?

Chiếc xe của Mộ Dung Hãn rời đi trong tiếc nuối, Lý Nhược Hy nhìn anh đi qua cửa kính của công ty. Cảm giác đau đớn trong lồ ng ngực không hề thuyên giảm đi một chút nào.

- Tại sao? Tại sao chứ?

Bế Niên Hạ gặp cô ở dưới tầng trệt, trên tay anh còn cầm kịch bản rồi đưa cho cô. Giọng anh nhẹ nhàng nói với cô:

- Chúng ta đi thôi, đã tối muộn rồi, anh đưa em về nhà.

Bế Niên Hạ có thể đoán ra được vài phần câu chuyện nhưng anh cũng không thể biết hết mối quan hệ giữa họ. Bây giờ nhìn cảm xúc của cô ấy chắc là không vui nổi nên anh chỉ có thể an ủi mà thôi.

- Em không sao chứ?

Lý Nhược Hy khẽ lau nước mắt rồi cười với Niên Hạ.

- Ừm, em không sao, chúng ta đi thôi. Làm phiền anh rồi.

Ngay cả khi đã lên xe thì hai người họ vẫn không nói với nhau câu nào, Lý Nhược Hy liên tục nhìn ra ngoài cửa xe, trong tâm vẫn luôn đinh ninh những câu nói vô tâm kia của Mộ Dung Hãn.

Vì không muốn ảnh hưởng đến người khác nên cô đã dặn Bế Niên Hạ cho mình xuống ở một địa điểm ở gần nhà rồi chào tạm biệt anh ấy.

- Bye bye, mai gặp lại nhé.

Bế Niên Hạ cũng vui vẻ chào cô.

- Ừm, vậy mai gặp lại, trong tập tài liệu là một số ghi chú, em nhớ đọc nhé.

Lý Nhược Hy gật đầu rồi nhìn theo chiếc xe của anh ấy rời đi, làm cho cô nhớ lại cảm xúc tiếc nuối khi chiếc xe của Mộ Dung Hãn rời đi. Cô ngậm ngùi bước vào quán tạp hóa ngay gần nhà rồi lấy một lon bia quen thuộc, bên cạnh chính là lon bia mà trước kia anh từng lấy.

Sau khi thanh toán, cô tìm đại một góc để ngồi, từ trong tiệm có thể nhìn ra ngoài đường đông đúc, dù là về đêm nhưng dường như người qua người lại vẫn rất nhiều. Mọi người đều bận rộn như vậy, chỉ vì cuộc sống, vì thế cô không được nhụt chí, cô cũng phải phấn chấn lên thôi. Sau khi uống một ngụm bia cuối cùng, Lý Nhược Hy liền an ủi mình:

- Thứ gì không phải của mình thì vĩnh viễn sẽ không phải của mình, Lý Nhược Hy, mày phải hiểu điều đó.

Về đến nhà, Lý Nhược Hy và Mộ Dung Hãn chạm mặt nhau, hai người đi hướng ngược nhau, Lý Nhược Hy thấy vậy thì cố tình đi chậm lại, chờ đợi Mộ Dung Hãn bước vào nhà trước. Anh cũng không tính toán, sau khi mở cửa xong còn để cửa lại cho cô. Cô cũng như thế mà vào theo nhưng vừa đi qua cánh cửa thì liền chú ý bởi giọng nói của anh.

- Em uống bia à?

Ở trong bóng tối, Lý Nhược Hy nhàn nhạt đáp:

- Ừm, một chút thôi.

Mộ Dung Hãn thấy vậy thì dựa lưng vào tường nhà rồi dặn dò thêm:

- Chú ý thân thể, vài ngày nữa là bắt đầu quay phim rồi, tôi không muốn nhân viên của mình có sức khoẻ kém đâu.

Lý Nhược Hy đứng sững lại, dường như cô nhận ra một điều, từ trước tới giờ anh đối tốt với cô cũng chỉ vì cô là nhân viên mới của An Mỗ nên cần chiếu cố thôi sao?

Mộ Dung Hãn nói xong thì anh cũng không nhanh không chậm trở về phòng sách của mình, bỏ lại cô ấy với bao nhiêu là luồng suy nghĩ phức tạp.

Suốt đêm hôm đó, Lý Nhược Hy dường như không ngủ được, có lẽ là vì cô tự thấy mình vô dụng, bất lực. Cô tự hỏi: “Từ khi nào mà mình lại trở nên yếu đuối như vậy? Phải chăng là mình quá dựa dẫm vào anh ấy?”

Kể từ lúc có Mộ Dung Hãn bên cạnh, Lý Nhược Hy đã trở thành một người phụ nữ yếu đuối, có lẽ vì lúc nào anh ấy cũng thay cô gánh vác, lúc nào anh ấy cũng quan tâm cô như vậy cơ mà. Bây giờ cư nhiên anh ấy lạnh nhạt với cô, trong thời gian ngắn cô chưa thể thích ứng được nên sinh ra muộn phiền.

- Chỉ đêm nay thôi, ngày mai sẽ tốt lên.

Khi Lý Nhược Hy nhắm mắt lại là lúc trời rạng sáng. Cô mặc kệ sự đời mà tự ôm lấy mình, tự mình vượt qua khó khăn. Cô ấy nghĩ chỉ cần sống như trước đây là được, chỉ cần coi nơi đây là nơi nghỉ ngơi, chỉ cần chọn thời gian lệch với Mộ Dung Hãn là được. Sau một khoảng thời gian thì mọi thứ sẽ trở thành thói quen mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi