TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

- Ngoan, một lát nữa sẽ không đau.

Lý Nhược Hy bị nụ hôn ướt át kia dẫn dắt, trái tim của cô dần bị Dung Hãn nắm bắt, chi phối. Sau những lần dao động không hồi kết, bây giờ Nhược Hy ngay cả đứng cũng không vững được, cô bị anh ăn sạch sành sanh, ngay cả cái xương cũng chẳng còn.

Khi Mộ Dung Hãn chuẩn bị cắn cổ cô thì Nhược Hy lập tức lên tiếng:

- Đừng cắn ở đó, sẽ bị người khác thấy.

Anh cũng rất nghe lời, lập tức dừng lại, cô còn tưởng anh sẽ tha cho cô nhưng không, anh cắn mạnh vào bầu ng ực của cô, bàn tay kia vẫn liên tục mân mê khắp cơ thể. Giọng nói trầm đục vang lên:

- Vậy thì cắn ở đây vậy.

Không chỉ một lần cắn, anh còn muốn trêu chọc cô nên đã cắn nhẹ ở từng ngón tay thon nhỏ kia, nhất là tai hồng của cô ấy. Anh để ý, mỗi lần anh chạm vào nó thì cô đều run nhẹ lên, phải chăng đó là điểm nhạy cảm của Nhược Hy.

Giọng của Nhược Hy khẽ kêu lên, cô bị anh cắn khá đau nhưng vì quá chìm trong khoái lạc mà nó dần tan biến. Một nụ hôn nữa lại ập đến, Nhược Hy tiếp nhận không kịp nên thở hổn hển. Mộ Dung Hãn thấy vậy thì vui vẻ trong lòng, dường như anh ấy rất thích bắt nạt cô thì phải.

Dưới dòng nước chảy đều đều, bọn họ vẫn không ngại mà dính chặt vào nhau. Không khí trong phòng tắm ngày một nóng bỏng hơn. Cô gái vẫn dựa sát người vào tường mà bám chặt lấy người đàn ông mạnh mẽ của mình.

Khoảng chừng hơn ba mươi phút sau thì mới rời khỏi nhà tắm, anh giúp cô ấy mặc quần áo chỉnh tề rồi nói:

- Chín giờ tối rồi, chúng ta đi hóng mát thôi.

Nhược Hy trừng mắt nhìn anh:

- Vậy anh đi một mình đi, vừa mới làm cái kia mệt chết đi được còn bắt người ta đi hóng mát cùng mình, đồ tư bản.

Sau khi thốt ra câu nói đó thì cô mới nhận thức được mình đã nói những gì, cô lập tức bụm miệng lại rồi chui vào chăn nhắm mắt. Cô ghét cái bản mặt đắc chí đó của anh chết đi được.

Mộ Dung Hãn không có quần áo nên anh đành mặc áo tắm, nghĩ vậy thì anh liền nảy ra một ý tưởng mới, anh kêu cô:

- Nhược Hy, dậy đi, dậy lấy quần áo giúp anh, bộ đồ kia bị ướt rồi.

Lý Nhược Hy tức giận đến mức giãy nảy lên, cô trừng mắt nhìn anh nhưng gương mặt điển trai kia, nụ cười dễ thương kia làm cô không kiềm lòng được nên miễn cưỡng đồng ý.

- Được rồi, anh đưa chìa khoá đây, không thì đọc mật mã vậy.

Mộ Dung Hãn vui vẻ không ngừng, nhìn cô với ánh mắt vui vẻ mà rối rít nói:

- Mật mã là sinh nhật em, ở phòng 1128 ngay bên cạnh phòng em, mau đi, chúng ta còn đi hóng mát.

Lý Nhược Hy lắc đầu ngán ngẩm, sao càng ngày cô ấy càng thấy anh bị lão hoá người cả về nhan sắc lẫn tâm hồn vậy? Đã ba mươi mà cứ trẻ con vậy, không hóng mát không chịu được sao?

Vì cô vẫn còn cảm thấy đau bụng nên đi lại cũng hơi bất tiện một chút, đầu tiên là phải nhìn ngó xung quanh xem có ai không sau đó mới vào phòng anh được nhưng vô tình lại có ai đó cầm điện thoại lên chụp được ảnh của cô đang vào phòng của Dung Hãn.

- Hù, may quá, không ai nhìn thấy.

Lý Nhược Hy thở phào nhẹ nhõm sau khi lấy được quần áo cho anh, anh cũng vui vẻ theo rồi cầm lấy nhưng sau khi kiểm tra một lượt thì anh phát hiện ra thiếu một thứ quan trọng.

- Nhược Hy, em lấy thiếu quần lót cho anh rồi.

Nhược Hy bất lực nhưng cũng xấu hổ, vì vội quá mà cô quên mất, cơ mà cô cũng không tìm thấy vị trí anh để nó nên hỏi lại:

- Anh để quần đó ở đâu?

Mộ Dung Hãn ung dung trả lời:

- Ở ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo đó.

Nhược Hy thở dài rồi lại lén lút nhìn ra cửa phòng, sau khi xác nhận không có người xung quanh thì lặng lẽ nhập mật khẩu phòng rồi vào phòng anh một lần nữa. Thật sự mà nói thì bây giờ nhìn cô không khác gì một tên trộm bi3n thái vậy.

Vì anh có rất nhiều quần lót, lại còn dạng quần tam giác, quần đùi nên cô khác phân vân. Vì vậy cô quyết định gọi video call với anh.

- Dung Hãn, anh muốn lấy cái nào?

Mộ Dung Hãn liền trả lời:

- Vậy em lấy cái màu đen đầu tiên kia đi.

Nhược Hy cũng rất ngoan ngoãn lấy hai ngón tay cầm nó lên nhìn một lượt, quần lót mà cũng cần là Gucci hay sao? Suy nghĩ đó thoáng qua rồi thôi, cô nhét nó vào một cái túi bóng nhỏ rồi mang về.

Lần này cô lại thở dài vì mới thoát ải, cô mệt nhọc đưa cho anh.

- Này, của anh đây.

Mộ Dung Hãn cười cười rồi cầm lấy, anh cũng rất thản nhiên mà thay đồ ngay trước mặt của Nhược Hy, khi cô mở mắt thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là dáng người rắn chắc đang khoả thân, anh chỉ vừa mới mặc quần lót kia nên những thứ khác cô đều nhìn thấy.

Anh cười nhếch rồi nói:

- Nếu như em muốn nhìn có thể nói với tôi, không cần kiềm chế.

Lý Nhược Hy lập tức thu hồi tầm mắt lại, thân hình của anh cũng thuộc dạng cực phẩm, chắc là diễn viên nên anh chăm sóc rất kỹ nhưng cô có thấy anh tập gym bao giờ đâu.

Trong thời gian cô thắc mắc đó thì anh đã sớm thay vào một bộ đồ mới, dù chỉ là một chiếc quần âu đơn giản cùng với chiếc áo sơ mi vải nhún mà anh vẫn rất nổi bật.

Mộ Dung Hãn biết cô nhìn mình không chớp mắt nên mới tiến lại gần rồi gõ vào trán của cô một cái.

- Đi hóng gió thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi