TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

Hạ Khánh Liên cùng trợ lý của mình sớm đã giăng bẫy, chỉ cần đợi tín hiệu thì lập tức làm thật. Khi bước chân càng ngày càng gần hơn phòng ngủ thì trợ lý của cô ta lập tức hét lên:

- Chị, anh ấy chắc sẽ đến thôi, đừng làm dại dột mà.

Mộ Dung Hãn đứng ở bên ngoài quan sát một lát, sau cùng cô ta cũng định làm thật, dao thật sự cứa vào cổ tay phải, máu cũng bắt đầu chảy ra rồi.

Cô ta cố gắng nén cơn đau xuống rồi vừa cười vừa khóc:

- Thì ra anh ấy vẫn không đến, vậy thì cứ để chị chết đi cho xong.

Trợ lý của cô ta đã thật sự hoang mang vì chỉ nghĩ chị ấy sẽ không làm thật.

- Chị à.

Mộ Dung Hãn lúc này mới bước vào, hai tay đút túi quần âu, vô tâm nói:

- Nếu như cô muốn chết thì phải cắt tay trái, mà tốt nhất là nên cắt sâu vào một chút, cái kia cũng chỉ như vết thương ngoài da thôi, không chết được.

Hạ Khánh Liên ban đầu còn vui vẻ vì anh ấy đã thực sự đến nhưng kỳ thật là càng vui sướng bao nhiêu thì càng hụt hẫng bấy nhiêu, anh ấy vào đây chỉ để vạch trần cô thôi sao?

Mộ Dung Hãn cũng chẳng tha thiết ở lại nên nói với trợ lý của cô ta.

- Chắc là cô đủ sức đưa thuốc cho Nhược Hy thì cũng đủ sức đưa cô ta tới bệnh viện nhỉ?

Trợ lý của Hạ Khánh Liên liền hoảng sợ, vậy mà anh ấy lại biết chuyện cô ấy từng làm, cũng vì chuyện đó mà Lý Nhược Hy nhập viện, nghe nói còn không nhìn được mặt bà ngoại lần cuối. Cũng vì thế mà cô ta hối hận không ít.

Hạ Khánh Liên thật sự tức điên lên nhưng trước mặt Mộ Dung Hãn thì không thể làm gì được, chân tay như đông cứng lại.

Bỗng nhiên trong ký ức, cô ta lại muốn quay lại thời gian của hơn ba năm về trước, họ từng hạnh phúc như vậy, nụ cười của anh từng chỉ dành cho cô nhưng bây giờ thì đã khác. Chỉ vì cô thấy anh hơn mình mà đề nghị chia tay.

- Dung Hãn, anh vô tâm như vậy sao?

Mộ Dung Hãn chỉ cười lạnh rồi thật sự rời đi.

Hạ Khánh Liên như phát điên lên, cô ta chạy theo Mộ Dung Hãn, máu chảy dọc theo từng bước đi của cô ta nhưng từ khi Mộ Dung Hãn đi ra khỏi nhà của cô ta thì khoảng cách của họ đã là vĩnh viễn rồi.

Trợ lý của cô ta lo lắng mà nói:

- Chị ơi, em sẽ kiềm máu rồi chúng ta đi bệnh viện được không? Nếu để lâu sẽ mất máu nhiều lắm.

Hạ Khánh Liên bần thần, cô ta ngồi khuỵu xuống đất, nước mắt tuôn rơi như mưa, trong lòng đau nhói đến mức khóc nấc thành tiếng.

***

Buổi tối hôm nay, Trần Hiểu Minh bay sang nước ngoài, khi ông ta vừa qua cửa kiểm tra an ninh thì bị nhân viên chặn lại, vì không muốn ồn ào nên ông ta cố gắng giữ yên tĩnh nhất có thể. Sau đó thế tình hình không ổn thì lập tức chạy đi.

- Chết tiệt, Mộ gia quá độc ác rồi.

Nhân viên an ninh đã chặn hết các cửa, bây giờ ai cũng nghĩ ông ta là một tên tội phạm. Cuối cùng, ông ta cũng phải khoanh tay chịu trói.

Trong một căn phòng, người ngồi đối diện với Trần Hiểu Minh chính là bà nội Bùi.

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là khinh bỉ.

- Bà già rồi không ở nhà mà dưỡng già đi còn đi lo chuyện bao đồng làm gì?

Câu nói vừa dứt thì ông ta liền bị Mộ Dung Kiên đáng vào đầu từ đằng sau. Bố của anh rất oai phong mà nói:

- Cậu bớt nói bậy lại.

Trần Hiểu Minh văng tục:

- Chết tiệt.

Sau đó lại miễn cưỡng im lặng. Từ trước tới giờ, Trần Hiểu Minh luôn tìm cách tránh xa Mộ Dung Kiên. Trước kia, bọn họ từng là anh em, Mộ Dung Kiên luôn là đàn anh mà nâng đỡ cho Trần Hiểu Minh nhưng cho đến khi Trần Hiểu Minh lộ bản chất xấu xa kia thì không được sự tin tưởng của Mộ Dung Kiên như trước nữa.

Bây giờ sau bao nhiêu năm gặp lại thì lão ta vẫn bị ám ảnh bởi sức mạnh của Mộ gia.

Lão ta có gan dám có rắp tâm với Nhược Hy là vì chưa biết mối quan hệ giữa họ là gì.

- Cậu có gan làm mà không có gan chịu à?

Bà nội Bùi chỉ ngồi yên một chỗ để xem kịch nhưng vì chán quá nên bà rời đi trước.

- Ở đây giao cho con.

Mộ Dung Kiên đáp:

- Vâng.

Trần Hiểu Minh vẫn không mấy mặn mà, hắn ta liên tục sao nhãng rồi nhìn lung tung, nhưng mấy người bên cạnh hắn ta thì không đùa được, đều là người của Mộ Dung Kiên nên cũng nghiêm nghị hệt như hắn.

Trần Hiểu Minh thiếu kiên nhẫn hỏi chuyện:

- Anh muốn hỏi gì, làm gì thì nhanh đi.

Mộ Dung Kiên điềm tĩnh nói:

- Cậu biết cậu đã động vào ai không?

Trần Hiểu Minh lắc đầu, hắn ta vẫn cố gắng tỏ ra thanh cao như không có gì trong khi bản thân lại đi chạy trốn.

Mộ Dung Kiên cũng dần mất kiên nhẫn khi đối phó với thể loại này rồi, ông liền không nhịn được mà nói:

- Cậu đã động vào người của Mộ gia còn có ý định chạy trốn ư? Lý Nhược Hy là vợ của Mộ Dung Hãn nhà tôi đấy.

Trần Hiểu Minh cũng hơi bất ngờ nhưng sau cùng ông ta lại nhếch mép nói:

- Cũng may đấy, nếu không thì suýt nữa Mộ gia ô uế rồi.

Mộ Dung Kiên thật sự không thể nhượng bộ với loại người này nữa rồi nên mới buột miệng nói:

- Con bé là con gái của cậu đấy. Cậu còn dám nói như thế à?

Trần Hiểu Minh vẫn cười khẩy, sau khi nghe thấy thông tin này thì như sét đánh ngang tai, khuôn mặt ngờ vực rồi hỏi lại Mộ Dung Kiên:

- Anh nói cái gì cơ?

Mộ Dung Kiên biết mình lỡ nói ra bí mật rồi nên chỉ đành miễn cưỡng minh bạch.

- Lý Nhược Hy là con gái của cậu và Lý Huệ Trân đấy.

Trần Hiểu Minh nhớ lại ký ức ngày xưa. Là Lý Huệ Trân đã nói với ông ta là đã có con với mình rồi nhưng Trần Hiểu Minh không tin. Sau này, Lý Huệ Trân bỏ đi nên ông ta cũng chẳng còn tin tức của họ nữa.

Trái đất cũng thật tròn, vậy mà một tên khốn như hắn lại có suy nghĩ đồi bại với chính con gái của mình cho được. Bây giờ hắn mới thấy ân hận. Hắn mặc cho Mộ Dung Kiên trách móc mình.

- Cậu đã không chăm sóc được cho mẹ con nó thì thôi, lại còn có mấy suy nghĩ không đúng đắn với chính con gái của mình nữa. Đồ đồi bại.

Trần Hiểu Minh ngồi bần thần mà tự trách:

- Đúng vậy, tôi chính là đồi bại.

Bỗng nhiên hắn ta hỏi:

- Vậy Lý Huệ Trân bây giờ đang ở đâu? Sao cô ấy không nói cho con bé biết?

- Lý Huệ Trân mất từ hai mươi năm trước rồi.

Sau khi rời khỏi sân bay, hắn ta vẫn còn bị câu nói kia của Mộ Dung Kiên ám ảnh lấy. Đoạn tình cảm của hân và Lý Huệ Trân rất đẹp, tưởng chừng sẽ về một nhà nhưng hắn lại không bỏ được bản tính chơi bời nên mới để xảy ra chuyện của ngày hôm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi