TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

Suốt khoảng thời gian Mộ Dung Hãn nằm viện, người nhà anh đều lui tới thường xuyên, riêng Lý Nhược Hy thì cô đã sớm dọn đồ đến đây ở cùng anh rồi. Anh đã được chuyển tới phòng VIP, sức khỏe hồi phục không ít.

Lý Nhược Hy ngồi cạnh giường, cô lấy khăn ẩm lau mặt cho anh, rồi đến bàn tay, mấy vết xước trên cơ thể anh cũng chóng lành, đã đóng vảy. Cô thầm nghĩ: “Có lẽ kiêng kị cùng với trị sẹo thì chắc không quá tệ đâu nhỉ.”

- Mộ Dung Hãn, bao giờ anh mới tỉnh dậy? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.

Lý Nhược Hy đã sớm nghẹn ngào, cô không còn đủ dũng khí, mấy ngày nay chưa được nghe giọng nói của anh, chưa được anh quan tâm mà tâm trạng của cô đã tồi tệ như vậy rồi, không biết sau này nếu như không được anh đối xử như trước kia thì cô sẽ phải làm như thế nào nữa.

Cô khẽ lau nước mắt của mình đi rồi gối đầu lên bàn tay to lớn của anh rồi âu yếm nói:

- Ông xã à, chúng ta đã có thêm một thiên thần nhỏ rồi, anh mau tỉnh dậy đi, đứa bé cũng ngóng anh rồi đó. Nếu anh mà không tỉnh dậy em liền tìm bố cho con em.

Cô nói đùa một câu mà dường như anh có phản ứng phản đối thật, ngón tay trỏ khẽ động vào má cô. Lý Nhược Hy bất ngờ nên lau sạch nước mắt, ngồi dậy để quan sát thêm lần nữa thì quả thật là anh ấy đang động đậy ngón tay thật.

Ngay lập tức, cô ra sức ấn chuông báo bác sĩ.

Bác sĩ phụ trách chính đã nhanh chóng có mặt, ông đi vào rồi hỏi cô:

- Cô Lý, Dung Hãn có chuyện gì à?

Lý Nhược Hy không giấu được niềm vui sướng mà trình bày với bác sĩ.

- Anh ấy vừa động đậy tay, bác sĩ ơi, có khi nào anh ấy sẽ tỉnh dậy sớm hơn dự tính không?

Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai cô như muốn an ủi rồi tiến tới giường bệnh của Mộ Dung Hãn giúp cô kiểm tra tình trạng sức khoẻ của anh ấy.

Bác sĩ lần lượt soi mắt rồi kiểm tra nhịp tim, đồng thời nhìn lên bảng điện trước mặt của mình. Sau một loạt thủ tục thì bác sĩ bỏ tai nghe của mình xuống rồi nhìn về phía của Lý Nhược Hy với biểu cảm nghiêm trọng. Lý Nhược Hy sợ hãi, cô lo lắng nên hỏi:

- Có chuyện gì hay sao bác sĩ? Anh ấy…

Bác sĩ cũng rất biết đùa mà lập tức nói:

- Sức khoẻ của cậu ấy tiến triển rất tốt, nhanh nhất thì chắc là ngày mai, còn tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy nữa. Cô nên chăm chỉ nói chuyện cùng cậu ấy, có thể khiến cậu ấy tỉnh lại nhanh hơn.

Lý Nhược Hy khẽ lau nước mắt, cô nở nụ cười rồi cúi đầu cảm ơn bác sĩ:

- Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Bác sĩ cũng rất quan tâm mà khuyên cô:

- Tôi nói thế nhưng cô cũng đừng để mình lao lực quá, nên ăn ngủ thật tốt, hãy nhớ còn đứa trẻ nữa nhé.

Cô nghe thấy lời khuyên ấy thì liền gật đầu nhưng trong lòng không ngừng xấu hổ vì dường như ai cũng biết chuyện hai người họ có em bé vậy.

Sau khi bác sĩ rời đi thì Lý Nhược Hy lại ngồi xuống chăm sóc cho Mộ Dung Hãn, cô rất chăm chỉ nói chuyện với anh.

Lúc này, bà nội cùng với bố mẹ chồng cô đến.

- Nhược Hy, ta nghe nói thằng bé đã động đậy ngón tay rồi?

Mẹ chồng của cô cũng háo hức mà hỏi han:

- Thế bác sĩ nói như thế nào?

Bố chồng Mộ Dung Kiên thì có vẻ điềm tĩnh hơn đôi chút:

- Hai người từ từ thôi, nếu như hỏi nhiều quá thì Lý Nhược Hy trả lời sao được.

Bọn họ lập tức cười hì hì rồi đồng thanh nói:

- Đúng đúng.

Lý Nhược Hy lễ phép trả lời:

- Dạ, bác sĩ nói sớm nhất là ngày mai thì anh ấy sẽ tỉnh dậy. Bà và bố mẹ cứ yên tâm nha.

Cô nhớ ra gì đó rồi nói thêm:

- À, bác sĩ nói người nhà nên chăm chỉ nói chuyện với anh ấy nhiều hơn. Có lẽ là anh ấy vẫn có thể nhớ được những lời chúng ta nói đó.

Bọn họ ngay lập tức vui vẻ, bà nội nắm tay của cô rồi dặn dò:

- Cảm ơn cháu đã chăm sóc thằng bé, sau khi nó tỉnh dậy thì ta nhất định sẽ hỏi chuyện nó cho ra lẽ, đòi lại công bằng cho cháu.

Lý Nhược Hy chỉ cười cười rồi lắc đầu.

Lê Như Hoa ngồi cạnh con trai mình cùng chồng rồi nói chuyện với anh:

- Con trai, mau tỉnh dậy đi, bây giờ không chỉ có vợ của con mà còn có cả con của con nữa đó.

Mộ Dung Kiên bên cạnh lên tiếng:

- Thôi được rồi, đâu phải muốn tỉnh là tỉnh đâu. Mọi người cứ vậy thì có lẽ nó lại làm biếng còn lâu mới tỉnh dậy đó.

Vì câu nói của bố Mộ Dung mà người nhà cười giòn khanh khách, mấy ngày hôm nay không khí đã quá ảm đạm rồi.

***

Buổi tối, Bế Niên Hạ cũng đến thăm viện Mộ Dung Hãn, lúc ấy thì có mỗi mình Lý Nhược Hy vì bà nội cùng với bố mẹ anh vừa mới về rồi.

Anh ấy đem theo hoa và giỏ hoa quả đến rồi hỏi thăm:

- Sức khoẻ của Mộ tổng như thế nào rồi?

Lý Nhược Hy mời anh ngồi rồi đáp:

- Ừm, tiến triển không ít.

Sau một hồi hỏi thăm thì Bế Niên Hạ liền thông báo:

- Dạo gần đây em không lên công ty nên không biết, vì Lương Hoài đã bị cách chức nên tạm thời chưa có ai quản lý An Mỗ cả. À còn nữa, việc ra mắt MV của em, chắc là tuần sau bắt đầu thu âm. Dự kiến là quay và xây dựng trong vòng một tuần đấy.

Lý Nhược Hy gật đầu.

- Nếu như Mộ Dung Hãn sớm tỉnh lại thì vẫn tiến hành kế hoạch, còn nếu anh ấy chưa tỉnh thì lùi thời gian lại vậy.

Bế Niên Hạ cũng hiểu nên gật đầu, tưởng như vậy thì câu chuyện sẽ kết thúc nhưng Lý Nhược Hy lại nói thêm:

- Chẳng phải anh vẫn là trợ lý của Mộ Dung Hãn hay sao, anh sẽ xử lý tốt thôi.

Bế Niên Hạ vô cùng ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ tới rằng cô ấy lại biết chuyện này, thân phận của anh là trợ lý đặc biệt của Mộ Dung Hãn được giấu rất kỹ, không ai biết ngoài hai người họ, ngay cả Hoàng Thi Nhâm cũng không biết, vậy mà Lý Nhược Hy mới làm việc cùng họ được hai tháng đã phát hiện ra rồi.

Anh chỉ còn cách thừa nhận.

- Thì đúng là vậy. Nhưng tại sao em lại biết chuyện này vậy?

Lý Nhược Hy cười nhạt rồi đáp nửa thật nửa đùa.

- Bí mật, ngay cả chuyện hai người giấu em, em đều biết nên muốn khoan hồng thì khai sớm đi.

Bế Niên Hạ gãi gãi đầu, đúng là không thoát được rồi.

- Thì, Mộ tổng có nói với anh là…

Sau một vài giây suy nghĩ thì anh lại nói:

- Thôi chuyện này để ngài ấy chủ động nói thì hơn. Vậy anh xin phép về trước.

Lý Nhược Hy lắc đầu, xem ra Bế Niên Hạ rất có trách nhiệm nhưng cũng rất biết đùn đẩy chuyện xấu cho Mộ Dung Hãn. Sau khi anh ấy rời đi thì cũng chỉ còn mình cô và anh mà thôi.

Dường như anh ấy có thể hiểu được câu chuyện của họ nên cũng đã động đậy ngón tay. Cô liền phì cười rồi nói đùa.

- Anh muốn trốn tránh trách nhiệm của mình à?

Khi Lý Nhược Hy rời đi vào nhà vệ sinh thì Mộ Dung Hãn liền mở mắt rồi nhìn xung quanh một lượt, đôi mi nặng trĩu xuống, anh lại tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi