TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

Trong căn phòng tối tăm, tối hệt như bầu trời bên ngoài kia vậy. Ly rượu vang bị đổ vỡ mà loang lổ khắp sàn gỗ cao cấp, từng mảnh vụn văng tứ phía nhưng không ai dọn. Có một người đàn ông ngồi một góc, anh ta cầm cả một chai rượu vang lớn rồi uống đến mức say xỉn không biết trời đất là gì.

Lương Hoài tiến lại gần chỗ của anh ta rồi nói:

- Huỳnh Hải Nam, cậu thật tệ hại.

Huỳnh Hải Nam từ từ mở mắt nhìn đối phương, anh ta nhàn nhạt đáp:

- Anh im miệng đi nếu không muốn như hắn ta.

Huỳnh Hải Nam vừa nói dứt câu lập tức uống thêm một ngụm rượu, ánh mắt căm hận không thoát được khỏi người đàn ông nằm ở góc nhà.

Lương Hoài còn tưởng đối phương nói khoác nên chẳng quan tâm, cho tới khi anh nhíu mày nhìn về hướng mắt của Huỳnh Hải Nam nhìn thì anh mới phát hiện ra có người đàn ông lạ mặt đang nằm ở giữa sàn nhà. Bên cạnh của anh ta cũng có một ly rượu vỡ nát, không rõ màu đỏ này là rượu vang hay máu nhưng mùi máu tanh lập tức xông lên mũi của Lương Hoài một cách khó chịu.

Lương Hoài không dám lớn tiếng, từ từ đưa tay lên mũi của anh ta. Vẻ mặt không thể giấu đi được sự bất ngờ.

- Huỳnh Hải Nam, anh điên rồi, anh ta chết rồi.

Huỳnh Hải Nam còn chẳng quan tâm, một tay nâng chai rượu lên tiếp tục uống rượu, tay còn lại cầm con dao đầy máu giơ lên trước mặt rồi nhìn một lát. Ánh mắt đầy sự ghê tởm cùng sảng khoái xen lẫn.

Lương Hoài nhìn xung quanh người bị giết một lát, đúng là có vết đâm trúng tim nhưng vì trời quá tối nên khá khó nhìn. Bên cạnh anh ta là một gói thuốc màu trắng nhỏ nhỏ. Tình cờ Lương Hoài cũng nhìn thấy một mảnh giấy tương tự ở chỗ của Huỳnh Hải Nam. Lúc này mới phát giác được vấn đề, Lương Hoài chạy đến đá văng con dao từ tay của Huỳnh Hải nam đi.

- Anh điên thật rồi, nếu như có người khác biết chuyện này thì phải làm sao đây?

Huỳnh Hải Nam cười như điên như dại rồi đáp:

- Phải làm sao? Làm sao mới được nhỉ?

Lương Hoài xoa xoa mặt để tỉnh táo hơn những vô tác dụng.

- Đứng dậy đi dọn dẹp đi, tôi sẽ xử lý xác chết này cho anh.

Huỳnh Hải Nam vẫn cười nhếch rồi nằm im một chỗ, mắt cũng nhắm lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Cảm ơn.

Trong không gian đó chỉ còn lại sự bất lực của Lương Hoài. Anh ta không những phải dọn dẹp hết thảy cho Huỳnh Hải Nam mà còn phải dọn luôn cả cái xác chết vô danh kia.

Chuyện này không có gì phải lạ lẫm, đây cũng không phải lần đầu của Huỳnh Hải Nam gây ra chuyện này, chỉ là những lần trước họ đều sống sót còn lần này thì cái mạng cũng chẳng còn.

Không phải ai cũng biết Huỳnh Hải Nam có hứng thú với nam giới nên anh ta thường rủ một số bạn bè đến nhà mình chơi rồi làm chuyện tương tự. Lần nào cũng là Lương Hoài âm thầm đi dọn dẹp giúp anh ta.

***

Sau cùng Lương Hoài tự mình chở xác chết kia đến một con đường rừng, anh ta cố gắng lắm mới lôi được xác của người lạ mặt đó ra khỏi cốp xe, lặng lẽ đeo găng tay, ủng bảo hộ rồi đẩy xác chết xuống vực sâu. Anh ta vẫn luôn cho rằng nơi đây là nơi hẻo lánh nên có lẽ không có ai biết đến đâu.

Chỉ là lúc Lương Hoài rời đi thì lại không hề biết rằng có người theo dõi mình, Hoàng Thi Nhâm rất hoảng sợ, hoảng đến mức không dám hé lời dù chỉ một chút. Khi cô ta quay phim lại vẫn còn bị run run tay. Sau gáy đều xuất hiện cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Vì nơi đây đường khá ngoằn nghèo nên Hoàng Thi Nhâm đậu xe ở phía bên kia đường cua là sẽ không chạm mặt.

Không lâu sau đó thì Hoàng Thi Nhâm cũng rời đi, cô ta vốn chỉ muốn đi theo để quan sát nhất cử nhất động của Lương Hoài, anh ta đi vào khu nhà của Huỳnh Hải Nam vào buổi tối như vậy chắc chắn là có vấn đề. Chỉ không ngờ là bản thân Hoàng Thi Nhâm lại chứng kiến một cảnh tượng sợ hãi như vậy. Mỗi lần nhớ lại các xác chết kia bị lộ tay ra khỏi bao tải thì cô lại thấy rùng mình.

Khi đi được một đoạn thì Lương Hoài phát giác được vấn đề, anh ta nhớ lại nguồn gốc của ánh sáng kia, nó không đơn thuần là đèn xe của anh ta, nó có màu vàng trong khi đèn xe của anh ta lại màu trắng.

- Chết tiệt, có người theo dõi.

Lương Hoài lập tức quay xe lại, vì bọn họ chưa thoát khỏi đường rừng đó nên anh ta đã chạm mặt được Hoàng Thi Nhâm.

Hoàng Thi Nhâm hoảng sợ, trong lòng không ngừng nghĩ tới mình có thể cũng sẽ như người kia, bị vất xác xuống vực.

Lương Hoài khẽ mở cửa xe rồi nói vọng ra.

- Người anh em, chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?

Vì xe ô tô của Hoàng Thi Nhâm có kính chống nhìn trộm nên người bên ngoài sẽ không biết được người bên trong là ai.

Lương Hoài thở dài một hơi, vì người trong xe đối diện không ra ngoài nên anh ta đã quyết định liều lĩnh.

Con đường chật hẹp, không đủ để len lỏi hai chiếc xe ô tô bốn chỗ, đây lại là được ngược chiều, Lương Hoài có thể quay đầu xe nhưng Hoàng Thi Nhâm thì không thể.

Lương Hoài đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần tăng tốc là đâm vào đầu xe của đối phương.

Hoàng Thi Nhâm vẫn luôn nghĩ rằng anh ta sẽ bỏ đi nhưng đó chỉ là suy nghĩ bất khả thi của cô mà thôi còn hiện tại thì khác.

Hai đầu xe đâm nhau, Lương Hoài nhẫn tâm đâm rất mạnh khiến đầu xe của Hoàng Thi Nhâm bị lõm lại, cô ấy không chịu được mà cục đầu vào vô lăng, ánh mắt cũng mờ dần, sau cùng cũng chẳng cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy dọc mặt của mình.

Cô ấy vẫn cố gắng nắm chặt điện thoại trong tay mặc dù đã ngất lịm đi từ lúc nào không hay.

- Nếu như xuống sớm, trao đổi một chút thì đã không sao rồi, còn ngoan cố.

Lương Hoài không ngần ngại mà xuống xe rồi đẩy chiếc xe ô tô kia của Hoàng Thi Nhâm xuống vực. Chiếc xe rất nặng nên Lương Hoài cũng tốn sức, trong khi đó, anh ta cũng bị thương vì phản lực, máu chảy trên trán nhưng anh ta chỉ cười rồi lau máu đi một cách thản nhiên.

- Tạm biệt.

Đúng vậy, nếu như không ai tìm thấy Hoàng Thi Nhâm thì có khi cô ấy chết còn không được chôn cất cẩn thận nữa là được cứu sống.

Lương Hoài đã sớm tắm rửa ở nhà tắm công cộng rồi thản nhiên mà trở về nhà của mình. Anh ta leo lên giường, ôm Tinh Hà từ phía sau rồi cùng cô ấy chìm vào giấc ngủ.

- Chúc ngủ ngon, Tinh Hà.

Chẳng hiểu vì sao mà anh ta có thể bình như vại sau khi gây ra bao nhiêu là tội lỗi như thế nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi