TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH OMEGA



Mẻ bánh đầu tiên ra lò, bởi vì canh đúng thời gian cho nên màu sắc bánh cũng rất đẹp mắt, còn có cả mùi thơm bay lên chóp mũi.

Lâm Hàm vui vẻ ngửi ngửi, sau đó lại bắt đầu công đoạn trét kem, trang trí lên bánh.
Bận rộn mấy giờ đồng hồ, rốt cục cũng được một thành phẩm khá ưng ý.

Lâm Hàm cho bánh vào hộp, đóng gói kĩ càng sau đó mới lên phòng thay đồ chuẩn bị để đến bữa tiệc.
Cậu chọn một bộ vest trắng, trên cổ áo thắt một cái dây nơ màu đen.

Tóc mái được vuốt ngược ra sau, phô bày ra cái tráng cao trắng mịn.
Nhìn mình trong gương, xem đến chỉnh tề như vậy, Lâm Hàm mới hài lòng đi xuống lầu.

Cậu mang theo quà rồi ra xe, tài xế đã chờ sẵn ở dưới từ lâu.

Triệu gia cách Lâm gia cũng không tính là quá xa, đi xe khoảng chừng hơn nửa tiếng là tới nơi, và cũng vừa lúc bữa tiệc đã bắt đầu.
Lâm Hàm bước xuống xe, chỉnh sửa lại tây trang, sau đó nện từng bước một đi vào bên trong.
Đúng là tiệc của hào môn có khác, trang hoàng lộng lẫy y như cung điện trong mơ vậy.

Tính ra, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Hàm đặt chân vào Triệu gia, cậu cũng không ngờ tới, so với Lâm gia, Triệu gia lại giàu có đến vậy.
Lâm Hàm đưa mắt tìm kím bóng dáng Triệu Mặc, chỉ là xung quanh quá nhiều người, ai cũng ăn mặc đến lộng lẫy che khuất tầm nhìn.

Cậu quả thực ở giữa biển người này không nhìn ra được ai là ai cả.
Cảm giác có chút ngột ngạt, Lâm Hàm chen ra chỗ ít người, tay cầm ly rượu vang phục vụ vừa đưa đến, để bên môi, nhấp một ngụm nhỏ từ từ thưởng thức.
“Lâm Hàm, ở bên này này!”.

Lâm Hàm nghe tiếng gọi thì quay đầu, nhìn thấy chính là Vũ Chiêu cùng một người đàn ông lạ mặt nào đó.
Cậu nhanh chóng đi về phía bọn họ chào hỏi.

Vũ Chiêu vui vẻ giới thiệu người bên cạnh cho cậu.

Lâm Hàm gật đầu chào anh ta, sau đó đều là nhờ Vũ Chiêu ở một bên nói chuyện rôm rã, cậu mới đỡ buồn chán một chút.
“Triệu Mặc anh ấy ở nơi nào? Sao lại không thấy bóng dáng vậy?!”.

Lâm Hàm lại nhìn quanh một vòng nữa, phát hiện quả thực không thấy Triệu Mặc nên mới buộc miệng hỏi ra một câu.
“Gấp cái gì? Hôm nay cậu ấy làm nhân vật chính, dĩ nhiên phải đợi khách đến đông đủ mới lộ diện chứ!”.

Vũ Chiêu cười cười nói.
Hôm nay nghe nói ông bà nội, cô dì chú bác của Triệu Mặc đều sẽ tới.


Với phong thái phô trương thanh thế của nhà bọn họ, dĩ nhiên là phải để mình xuất hiện một cách hoành tráng nhất trước con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của quần chúng rồi.
Quả nhiên, đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối, cả nhà Triệu gia mới lần lượt xuất hiện.

Ai nấy đều trang phục tinh xảo lộng lẫy, đặc biệt là Triệu Mặc.
Hôm nay hắn khoác lên người tây trang chỉnh tề, tôn lên vóc dáng săn chắc cùng đôi chân dài miên man.

Mái tóc vuốt ngược ra sau, vài sợi rũ lên cái tráng cao rộng.

Gương mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn mỹ.
Khi mà hắn xuất hiện, quần chúng Omega bên dưới liền một trận xôn xao.

Có người đỏ mặt thẹn thùng, cũng có người phấn khích đến mức chỉ muốn nhào lên tới bên cạnh hắn.
Lâm Hàm đứng ở bên dưới ngước mắt nhìn lên.

Triệu Mặc của bây giờ thực khác với thường ngày, phong thái trên người hắn dường như trở nên thay đổi.

Có cảm giác như hắn đã trở thành một người đàn ông thành thục, rất đáng để dựa dẫm vào.
Đồng dạng, Triệu Mặc ở trên này cũng liếc mắt nhìn xung quanh, âm thầm tìm kím bóng dáng của Lâm Hàm.
Khi hai ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đồng thời đều nở một nụ cười tràn ngập vui vẻ.
Buổi tiệc sau sự xuất hiện của cả nhà Triệu gia đều sôi nổi hẳn lên.

Triệu Mặc cũng chỉ lên phát biểu vài lời cảm ơn, sau đó đều để lại cho MC khuấy động không khí.
Triệu Mặc êm xuôi chuồn khỏi đám đông, nhanh chóng đi đến chỗ của Lâm Hàm.

Lâm Hàm bị hắn bất ngờ kéo đi, có hơi ngơ ngác một chút nhưng vẫn mặc cho hắn kéo đi.
Triệu Mặc kéo cậu đi lên tận phòng hắn, khóa chặt cửa lại.

Cửa vừa đóng, hắn vừa quay đầu lại đã bất ngờ giữ lấy sau gáy Lâm Hàm, sau đó điên cuồng hôn sâu.
Có trời biết, hắn đã nhớ cậu như thế nào.

Từ sau đợt huấn luyện hai tháng trở về, bọn họ quả thực chẳng có thời gian để gần gũi cùng nhau.

Mấy ngày nay lại bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc, hắn chỉ hận không thể phân thân ra để đến gặp cậu.
Lâm Hàm bất ngờ bị h.ô.n, phản ứng đầu tiên là định đẩy hắn ra, sau đó mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật hắn, cho nên tay chỉ để hờ trên ngực hắn, không có ý định đẩy ra nữa.
Triệu Mặc hôn đến thõa mãn mới chịu buông tha cho môi cậu.

Hắn lưu luyến nhìn từng đường nét trên gương mặt tinh xảo của cậu, sau đó lại cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Tiếp đó, Lâm Hàm chỉ cảm nhận được một trận ‘mưa’ nụ hôn ở trên mặt mình.
“Khoan…khoan đã, em…có quà muốn tặng anh!”.

Lâm Hàm mắt thấy hắn không có ý định dừng lại, cậu mới lắp bắp hô lên một tiếng.
Nghe cậu nói, Triệu Mặc lúc này mới chịu dừng lại, chỉ là tay ôm chặt lấy eo cậu vẫn không chịu buông ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi