TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH OMEGA

Lâm Hàm cùng mấy người Triệu Mặc đi vào quán bar, khí chất và vẻ ngoài hoàn hảo của cả bốn người thu hút hầu hết sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả nam nhân với mái tóc đỏ chói mắt kia cũng liếc mắt sang, vừa nhìn thấy thân ảnh kia, đôi con ngươi hắc sắc bất giác co rụt lại.

Hắn ta đứng bật dậy, một tay mạnh mẽ xô người phụ nữa vẫn đang chăm chú dán chặt lên người hắn. Nữ Omega không ngờ tới hành động này của hắn, phút chốc mất thăng bằng liền ngã sõng soài dưới đất. Lúc ngã xuống còn va phải mấy chai rượu vang trêи bàn.

"Loảng xoảng".

Tiếng thủy tinh vỡ nát thu hút sự hiếu kỳ của mọi người. Quay sang vừa lúc nhìn thấy nữ Omega chật vật trêи đất, quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở, vụn thủy tinh cùng rượu vang hòa vào nhau hỗn độn, vươn vãi khắp nơi.

Lâm Hàm lúc này mới chú ý đến người nam nhân kia. Một đầu tóc đỏ đầy cuồng ngạo không lẫn đi đâu được.

"Mục Diệc Thần? Sao hắn ta lại ở đây?!".

Lâm Hàm nhìn hắn, đôi lam nhãn cùng đồng tử hắc sắc đối diện nhau liền không khỏi khiến Lâm Hàm giật mình.

Mục Diệc Thần hiện tại không còn mang bộ dạng ngã ngớn, tùy tiện như thường ngày. Thay vào đó là một con người trầm ổn, nội liễm, tâm tư khó dò. Ánh mắt kia sắc bén không nói nên lời, chỉ một ánh nhìn liền giống như cả tâm tư của bản thân đều bị hắn triệt để thấy rõ. Cảm giác linh hồn run rẫy, từng tế bào trêи da đầu căng thẳng.

Lâm Hàm cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác thế này, nhưng nhìn vào Mục Diệc Thần lúc này không khác nào Tu La Vương nắm giữ cả địa ngục trong tay. Phần hơi thở lạnh lẽo mà hắc ám kia khiến cậu không khỏi rùng mình. Mục Diệc Thần đây là....như thế nào lại thành ra thế này...

Mục Diệc Thần bước mấy bước đã đến tới trước mặt Lâm Hàm, biểu tình lạnh lẽo không cảm xúc trêи gương mặt hắn khiến Lâm Hàm có chút bất an.

"Trùng...trùng hợp thật!". Lâm Hàm cười gượng, giơ tay lên chào hắn. Chỉ là, lời vừa dứt, đôi tay nhỏ nhắn đã bị đôi tay rắn chắc của hắn cường thế kéo đi.

Triệu Mặc một bên trông thấy cảnh này liền có một cỗ tức giận không tên chực trào trong lòng. Hắn muốn giơ tay bắt lấy tay Lâm Hàm nhưng lại bị Mục Diệc Thần nhanh tay hơn kéo cậu đi mất.

"Đứng lại! Này, thả cậu ấy ra! Anh là ai hả? Muốn đem cậu ấy đi đâu!". Triệu Mặc đuổi một mạch theo sau, vừa đi vừa không ngừng hướng Mục Diệc Thần hô to.

Mặc kệ tiếng la hét ở phía sau, Mục Diệc Thần thô bạođẩy Lâm Hàm lên phi hành khí. Triệu Mặc gấp gáp đập cửa nhưng Mục Diệc thần vẫn chẳng hề quan tâm. Trước khi đi còn khinh bỉ liếc Triệu Mặc nói một câu đầy tính đả kϊƈɦ rồi láy phi hành khí rời đi.



"Cậu lấy tư cách gì quản chuyện của Lâm Hàm!".

Triệu Mặc ngây ra như phỗng nhìn theo bóng dáng đã dần khuất xa của chiếc phi hành khí.

Phải, hắn là lấy tư cách gì để quan tâm đến chuyện của Lâm Hàm? Nhưng mà khoan đã!!! Tên kia cũng là lấy tư cách gì lôi kéo Lâm Hàm đi như vậy?? Chệt tiệc! Hắn là bị chơi một vố rồi! Ha, được lắm! Chuyện ngày hôm nay, Triệu Mặc hắn nhớ kỹ.

Cùng lúc này, Vũ Chiêu cùng Đình Quân mới từ trong quán bar chạy ra tới. Mắt thấy Triệu Mặc còn đang định đuổi theo chiếc phi hành khí hiện tại không biết đã ở phương trời nào thì Đình Quân lên tiếng ngăn lại.

"Triệu Mặc chờ đã! Tên kia có vẻ là người quen của Lâm Hàm. Cậu xem, Lâm Hàm dường như quen tên kia, lúc nãy còn gọi tên hắn. Thiết nghĩ quan hệ cũng không tồi, mà chính Lâm Hàm cũng đồng ý đi theo tên kia còn gì? Việc gì cậu phải đuổi theo chứ?!"

"Nhưng mà...."

Triệu Mặc còn muốn phản bác, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị Vũ Chiêu cắt ngang.

"Phi hành khí cũng đã đi xa rồi, giờ cậu mà đuổi theo thì tìm đến khi nào chứ? Thay vì đi tìm kiếm vô ích, chi bằng trở về ký túc xá, chờ khi nào Lâm Hàm trở về liền hỏi rõ mọi chuyện, như vậy há chẳng phải tốt hơn sao?!".

Cảm thấy lời của Vũ Chiêu có lí, Triệu Mặc chỉ đành đè nén lại lửa giận trong lòng mà theo bọn họ trở về ký túc, thế nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.

-----------------------------------

Trêи phi hành khí.

Bên này Lâm Hàm cũng không dễ chịu gì, không khí bên trong phi hành khí lạnh lẽo như sắp đóng băng. Cảm giác đè nén nặng nề này khiến Lâm Hàm có chút khó thở. Liếc sang phía trước, Mục Diệc Thần một mặt đằng đằng sát khí, lực tay không ngừng ấn mạnh điều khiển phi hành khí lao đi với tốc độ chóng mặt. Lâm Hàm thấy thế cũng thức thời im lặng.

Vừa nãy bị hắn lôi lên phi hành khí, không phải Lâm Hàm không muốn phản kháng mà nói chính xác hơn là cậu không thể.

Sức lực của hắn không hiểu vì sao đột nhiên tăng vọt, hơi thở cũng trở nên cường hãn lãnh huyết. Ngay cả dị năng cậu cũng đã thử sử dụng rồi, thế nhưng hoàn toàn vô hiệu. Bây giờ đối mặt với hắn, ngay cả một chút lực phản kháng cậu cũng không có. Chính vì điều này đã khiến Lâm Hàm suốt quãng đường cứ thấp thỏm, lo lắng không yên. Hiện tại, hắn là muốn đem cậu đi đâu a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi