TÔI KHÔNG PHẢI LÀ VAMPIRE, TÔI CÒN HƠN VẬY NỮA


Sau những ngày cực khổ học tập và thi cử! Tác giả vẫn chưa dứt việc, chap này là dành tặng cho các độc giả thân yêu! Chụt! Hun một các bạn một cái! Ahihi! Thôi lảm nhảm đủ rồi, mọi người bắt đầu đọc nhak!
-Ta tuyên bố! Chủ Nhân mới của Băng Quang tộc! Băng Quang Tử Thanh!!-Giọng bà dõng dạc tuyên bố, làm thức tỉnh biết bao sinh vật đang chấn kinh dưới kia! Lập tức tứ phía rầm rộ hò hét! Chiếm ngưỡng sắc đep của vị chủ nhân mới, và trong lòng chắc chắn ai cũng muốn chiếm đoạt và mong muốn "cầu thân" với gia tộc này.
Sau buổi lễ, Băng Quang tộc nhân tất cả đều trở về chính điện. Nó quyền quy ngồi trên băng ngai, kế bên ở dưới thi tứ đại hộ pháp cùng bà cũng bắt đầu an toạ. Chỉ một lúc, một vị công tử tướng mạo bất phàm, lịch thiệp xuất hiện và chào hỏi.
-Tại hạ họ Hoàng hiệu là Võ Đại, xin ra mắt tân chủ nhân Băng Quang tộc!-Hoàng Võ Đại cung kính, vẻ mặt tươi cười nhìn nó.
-...-nó im lặng, nụ cười của Hoàng Võ Đại có chút méo, lập tức dồn dập.
-Chẳng hay vị trên kia tên gì?-Hắn tiếp tục khua mồm. Mắt nó vẫn không lay động, như có như không lộ vài tia khinh thường. Người của thiên giới, đại đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân, đáng thất vọng.

-Hoàng công tử! Chuyện đó để sau đi! Chẳng hay công tử đến đây là để...?-Dương nhanh nhẹn đáp lại trước khi nó đá bay tên trước mắt.
-À!! Tại hạ chỉ có chút lễ mọn muốn tặng cho vị chủ nhân nhân ngày lễ nhận chức thôi!-Hoàng Võ Đại lập tức lộ vẻ đắc ý, tay dâng lên những viên linh đơn được cho là thần dược do chính tay Thái Thượng Lão Quân tinh luyện, những món đồ trang sức đắt tiền cùng nhiều vật mà không thể định hình được. Nhiệt độ giảm dần theo từng khắc, không khí thì không biết loãng dần hay cô đặc lại chỉ biết là sự khó thở đang dồn dập lên những người có mặt tại đây.
-*Hoạ hổ, hoạ bì, nan hoạ cốt
Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.-Kim khinh thường buông ra vài chữ. Hoàng Võ Đại đang vui vẻ lại giận tím mặt.
-Tiểu cô nương! Dù là người của Băng Quang tộc thì ta cũng đáng tuổi ca ca của cô đấy!-Hắn giận nhưng vẫn cố gắng tỏ thái độ nho nhã trước mặt nó.
-Hoàng công tử! Xin ngài giữ chút thể diện cho tiểu muội tôi! Cảm tạ quà của ngài nhưng chúng tôi không cần! Mời ngài quay về và gưi lời chúc sức khoẻ cho Thái Thượng Lão Quân!-Ayame lên tiếng.

-Tiễn khách!-cô tiếp tục, Hoàng Võ Đại ấm ức không cam tâm hậm hực bước ra khỏi của.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
*Hoạ hổ, hoạ bì, nan hoạ cốt
Tri nhân, tri diện, bất tri tâm
Tạm dịch là:
Vẽ hổ, vẽ da, khó có vẽ được xương
Nhìn người, nhìn diện mạo, nhưng không thê nhìn được tâm tính-chắc các bạn đã hiểu rồi nhể!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi