TÔI KHÔNG SẮM VAI NỮ PHỤ ĐỘC ÁC NÀY NỮA

Cố Ninh Du sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã trọng sinh, đúng là lúc học năm nhất, vừa nhìn điện thoại di động, đã là ngày tám tháng mười rồi.

Lại nhìn thời gian, vậy mà cũng đã gần mười giờ rồi!

"Phỉ Phỉ, bây giờ mình tới còn kịp không...?"

"Mười giờ mới lên lớp, cậu nghĩ  sao?" Phó Dĩ Phỉ tức giận hừ một tiếng, "Quên đi, bây giờ cậu mau tới đây, đợi lát nữa thừa dịp trong giờ học lén lút chạy vào, lúc giảng viên điểm danh mình sẽ giúp cậu nói dối một chút.”

Cố Ninh Du vội vàng cười làm lành: "Phỉ Phỉ, cám ơn cậu.”

Khi chuông tan học của tiết học đầu tiên vang lên, Cố Ninh Du lén lút lẻn vào cửa sau lớp học, ngồi xuống bên cạnh Phó Dĩ Phỉ.

Phó Dĩ Phỉ liếc xéo cô một cái: "Cũng may, cậu còn chưa quên phòng học ở đâu. ”

"Phỉ Phỉ, mình cũng đã đủ thảm rồi, cậu có thể đừng nói lời cay đắng với mình không?" Cố Ninh Du bất đắc dĩ nói, nhưng cũng hiểu Phó Dĩ Phỉ thật lòng quan tâm cô.

"Phỉ Phỉ, tạm thời không bàn về vấn đề này nữa, mình hỏi cậu chuyện này..." Cố Ninh Du dựa vào bên cạnh Phó Dĩ Phỉ, hạ thấp giọng hỏi, "Nếu có một người đột nhiên thay đổi tính tình, cậu nghĩ lý do có thể là gì đây?”

Trên đường đi đến đây, Cố Ninh Du luôn nghĩ về những phản ứng của Bùi Tư Viễn đêm qua, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, nếu như nói việc cô sống lại mang đến hiệu ứng bươm bướm, vậy cũng quá khoa trương. Cô đành phải thay đổi một cái lý do thoái thác, chuyện gì có thể khiến anh biến hóa lớn như vậy?

Phó Dĩ Phỉ kỳ quái nhìn cô một cái: "Ý cậu là khía cạnh nào?”

"Rất nhiều khía cạnh... Cũng không thể nói là tính tình đột ngột thay đổi, à thì, người thì vẫn là người đó, nhưng lời nói cử chỉ của anh ấy đều không giống như ngày thường... Nói chung là rất lạ, mình cũng không biết nên hình dung thế nào.”

"Chuyện này không thể quơ đũa cả nắm được đâu..." Phó Dĩ Phỉ suy tư một hồi, lại hỏi, "Người cậu nói không phải là người mình quen chứ?”

Thật sự bị cậu đoán trúng rồi, người này cậu cũng biết.

Cố Ninh Du làm sao có thể nói ra sự thật, chỉ mơ hồ nói: "Đương nhiên không phải. Là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, theo phân tích của mình, anh ấy là nhân vật chính trong sách. ”

"Tiểu thuyết à." Lúc rảnh rỗi Phó Dĩ Phỉ cũng thích đọc tiểu thuyết, nói đến chuyện này, cô ấy cũng nổi lên hứng thú, "Vậy thì có rất nhiều khả năng, ví dụ như bị linh hồn người khác nhập vào thì sao? ”

"Không không không, không có chuyện này." Cố Ninh Du lập tức bác bỏ, "Rất nhiều phương diện vẫn giống như trước kia. Đó là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, sẽ không có loại tình tiết phức tạp này.”

Ngày hôm qua người kia tuyệt đối là Bùi Tư Viễn không sai, bộ dáng của anh vẫn rất quen thuộc với cô, nếu trong cơ thể anh thay đổi người khác, cô không có khả năng nhận không ra.

"Tiểu thuyết ngôn tình? Vậy thì dễ hiểu hơn rồi! Nói không chừng anh ấy có anh em sinh đôi giống nhau y như đúc, thất lạc nhiều năm, loại tình tiết cẩu huyết này rất phổ biến.”

"Không có, ba mẹ anh ấy chỉ sinh ra một người con là anh ấy thôi."

"Chẳng lẽ là anh ấy bị tâm thần phân liệt, có nhân cách thứ hai?"

"Không có mà? Mình không thấy anh ấy có dấu hiệu như vậy.”

Nhân cách thứ hai của Bùi Tư Viễn khẳng định không có, nhưng cách anh đối xử với người khác và đối xử với Giang Diêu là hai thái độ, đây ngược lại là sự thật.

"Vậy tác giả có viết anh ấy trọng sinh hay gì đó không?"

Trọng sinh?

Nếu Bùi Tư Viễn cũng trọng sinh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi