Cố Ninh Du phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy ánh mắt Cố Ninh Thừa lo lắng nhìn cô, tay cô được bàn tay to ấm áp rộng rãi của anh bao bọc, sự ấm áp kia lan tràn từ lòng bàn tay ra khắp toàn thân, ngay cả trái tim cũng giống như có dòng nước ấm xẹt qua.
“Chỉ biết chưng diện, mặc ít như vậy, đợi đến khi cảm lạnh sinh bệnh mới biết khó chịu.”
“Đây là cách ăn mặc thịnh hành nhất bây giờ có biết không? Em không muốn mỗi ngày đều ăn mặc quê mùa.” Ngoài miệng Cố Ninh Du biểu đạt sự bất mãn, nhưng tay lại ngoan ngoãn khoác thêm quần áo anh đưa tới: “Cả ngày lải nhải lải nhải, em sắp bị anh làm phiền muốn chết.”
“Anh là anh trai em, đương nhiên phải quan tâm em nhiều một chút.” Cố Ninh Thừa luôn luôn rất cưng chiều em gái mình, tính tình anh vốn rất tốt, khi đối mặt với Cố Ninh Du, giống như hoàn toàn không biết giận: “Chờ sau này em có bạn trai, sẽ không tới phiên anh trai quan tâm em nữa. Tiểu Du, gần đây chắc em không yêu đương chứ? Có chuyện nhất định phải nói với anh trai nha, anh trai phải kiểm tra thật kỹ cho em.”
Bạn trai à? Cô đúng là có một người, bất quá cô với anh là loại quan hệ cưỡng ép và bị cưỡng ép, mà bây giờ cô chỉ muốn mỗi người một ngả với anh, chắc không cần phải để cho anh trai biết đâu nhỉ?
Cố Ninh Du làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Ồ... em sao? Bây giờ em còn chưa có bạn trai, nếu có em nhất định sẽ nói với anh.”
Cố Ninh Thừa quay đầu nhìn về phía em gái bên cạnh, thăm dò tính xác thực trong lời nói của cô, Cố Ninh Du không rõ vì sao anh trai lại nhìn cô như vậy, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Ninh Thừa thu hồi ánh mắt quan sát, giọng nói trầm xuống: “Vậy Bùi Tư Viễn thì sao? Em đã định từ bỏ?”
Sao mà đi đâu cũng nghe thấy cái tên này?
A - - Anh trai cũng biết cô thích Bùi Tư Viễn, anh trai và Bùi Tư Viễn học cùng trường cấp ba, lúc trước nhờ sự giới thiệu của anh trai mà cô và Bùi Tư Viễn mới chính thức quen biết nhau, trong mấy năm cô quấn quít lấy Bùi Tư Viễn, cô còn tìm anh trai giúp đỡ không ít việc.
Chẳng qua lúc này cô và Bùi Tư Viễn vừa mới ở bên nhau không bao lâu, cho nên bây giờ anh trai vẫn còn không biết.
“Đúng vậy, em đã...” Cố Ninh Du vừa mới nói mấy chữ, thì như nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không thể nói tiếp.
…Chuyện gì xảy ra nữa, vừa rồi cô nói không có bạn trai thì không ngăn cản cô, hiện tại cô muốn phủ nhận cô thích Bùi Tư Viễn lại ra ngoài làm yêu?
Cố Ninh Thừa kiên nhẫn nhìn cô: “Hả?”
Đủ loại lý do thoái thác vòng vo trong miệng cô, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng Cố Ninh Du chỉ nói: “Không phải anh ta thích Giang Dao sao?”
Có lẽ bởi vì chuyện “Bùi Tư Viễn thích Giang Dao” này là một sự thật không thể chối cãi trong cốt truyện, cho nên nói những lời này ngược lại rất thuận lợi.
Hy vọng anh trai có thể hiểu được ý tứ chân chính cô muốn biểu đạt...
“Tiểu Du, rốt cục em đã nghĩ thông suốt.” Cố Ninh Thừa cười nhẹ, lại ấn đầu cô xoa xoa: “Anh nghe nói Giang Dao gần đây đã ra nước ngoài du học, nhưng Bùi Tư Viễn hơn hai mươi năm qua vẫn luôn tình cảm thắm thiết với Giang Dao, anh tin cho dù không ở bên cạnh nhau cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.”
Còn không phải sao? Bùi Tư Viễn rất yêu Giang Dao, bảy năm lâu như vậy, anh vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng còn thành công bước vào lễ đường hôn lễ với cô ta, dù sao bọn họ cũng là nam nữ chính định mệnh, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản hạnh phúc cuối cùng của bọn họ.