TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Ta đem đại thần tượng say khướt đưa về nhà, thời điểm xoay người đi liền bị hắn bám víu như con bạch tuộc không cho đi.

“Tiểu Điềm Tâm, ngươi muốn đi đâu, ách.”

Ta mất công tốn sức đem tay chân của hắn đẩy ra: “Ta phải về nhà.”

“Về nhà?” Hắn tiến đến phía trước, phả đầy mùi rượu vào mặt ta, “Này không phải là nhà ngươi?”

Ta bóp mũi lại đẩy hắn ra: “Ngươi uống say rồi.”

Hắn nhếch miệng cười khúc khích: “Mới không đi, không tin ta hôn ngươi một cái.”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền “in dấu ấn” trên môi của ta.

“Ây!”

Thừa dịp ta còn ngơ ngác vài giây, hắn bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm loạn gò má của ta, nửa mặt bên của ta giống như bị ngâm trong rượu, làm cho viền mắt ta tỏa nhiệt, giọt nước mắt không ngừng đi xuống.

Trong phút chốc cảm giác ủy khuất ùn ùn dâng lên tấn công ta.

Ta có lòng tốt đưa hắn về nhà, hắn lại làm nhục ta, cướp đi nụ hôn đầu của ta, hủy mặt mũi của ta, người trong vòng giải trí quả nhiên đều rất xấu xa!

Ta thủ hạ không lưu tình nữa, một quyền đập tới trên bụng của hắn.

“Ngao!”

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của hắn, ta lại tiếp thêm một quyền trên mặt hắn.

Ta muốn cho hắn biết, thế thân không phải dễ bị ức hiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi