TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Ta chưa từng nghĩa tới tiểu hoa đán sẽ chủ động tìm ta.

Cô ấy hẹn ta tại một quán cà phê: “Không ngờ ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh, ” cô ấy ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, “Đại thần tượng bảo ta vĩnh viễn đừng tìm hắn, đây chính là điều ngươi muốn thấy đi.”

Ta chân thành mà nói: “Ngươi sai rồi, là quản lí sẽ thấy vui.”

Tiểu hoa đán sững sờ: “Cái gì?”

Ta đem thâm tình của quản lí đối với cô ấy nói ra tỉ mỉ không sót chi tiết nào.

Tiểu hoa đán biểu tình hơi đổi một chút: “Những gì ngươi nói đều là thật?”

“Đương nhiên.” Ta lại nói, “Phải thương lấy người trước mắt, tìm được một tấm chân tình trong vòng giải trí không dễ đâu.”

Tiểu hoa đán cúi đầu: “Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Ta gật gật đầu, hút cạn ly nước.

Cô ấy quanh co nửa ngày, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Ta xua tay: “Không cần cảm ơn, là ngươi mời ta mà.”

Tiểu hoa đán: “…”

“Ồ, ngươi không mời sao?”

Tiểu hoa đán vỗ bàn: “Lão nương trước giờ đi ra ngoài ăn có lần nào không phải là người khác giành mời!”

Ta hỏi: “Cho nên ngươi cũng không mang theo tiền?”

Tiểu hoa đán: “… Không mang.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi