TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Trong lúc đại thần tượng trả tiền thỉnh thoảng lại nghĩ linh tinh: “Ta lại phải giúp tình địch trả nợ.”

Ta sửa lời hắn: “Coi như chúc mừng chuyện tốt của người yêu cũ.”

Đại thần tượng nhất thời như bị sét đánh, liền lùi lại ba bước.

Quản lí đỡ thân thể lảo đảo của hắn, kích động nói: “Ta biết ngay! Ngươi và cô ấy từng có một đoạn quá khứ triền miên, nhưng rồi cô ấy vì danh vọng địa vị liền vứt bỏ ngươi để đến với tiểu Thiên Vương, ngươi ẩn núp nhiều năm suy tính từng bước một đi tới bên cạnh hắn là vì muốn báo thù, mà ở chung lâu dài với hắn, ngươi lại bất tri bất giác yêu hắn…”

Đại thần tượng trầm giọng nói: “Ngươi biết quá nhiều.”

Tiểu hoa đán: “Đây chính là cảm nhận của ngươi đối với ta sao?”

Ta: “Hả?”

Ta nghĩ ta thật sự không hiểu người trong vòng giải trí cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi