TÔI LÀM GAY TRONG CHƯƠNG TRÌNH YÊU ĐƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chào cả nhà, đây là bộ đam hiện đại đầu tiên Đậu edit trong lúc chiến đấu với 2 bộ cổ trang. Công nhận là bị ám ngôn ngữ kiểu cổ rồi nên edit khó quá. Cơ mà hoan nghênh cả nhà lọt hố nha ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆

--------------------

Tháng năm, gió nhẹ nắng ấm.

Thẩm Ương nhấc hành lý xuống khỏi taxi, đi bộ đến một tòa tiểu viện.

Trong viện, hoa tường vi đang độ nở rộ bao quanh một ngôi nhà nhỏ mang phong cách phương Tây, đây chính là nơi Thẩm Ương sắp vào ở.

Hai tháng trước, Thẩm Ương casting thành công một show hẹn hò thực tế dành cho người ngoài giới. Theo thiết kế của ekip, cậu sẽ ở chung với mấy khách mời khác trong 28 ngày để chia sẻ cho khán giả khắp cả nước về các hình thức xã giao và tình cảm cá nhân mà không gây ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày.

Nói trắng ra là phát cẩu lương cho người xem và đấu đá nhau mà thôi.

Mà Thẩm Ương cũng không phải đến đây để nói chuyện yêu đương, là một thành viên trong nhóm người mắc chứng sợ xã hội nhẹ, lần này cậu lấy hết dũng khí để thể hiện mình trước ống kính chỉ vì chương trình trả catxe rất khá —— cậu muốn sớm mua được nhà ở A thị để đón ông bà đến ở cùng a.

Dĩ nhiên, nếu thuận tiện tìm được đối tượng thích hợp thì càng tốt... Khụ.

Thẩm Ương lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Tiếng bánh xe của vali lăn trên đường đá làm cho người ngại giao tiếp như Thẩm Ương càng căng thẳng hơn, cậu chậm rãi đi đến trước cửa ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây, nhìn thấy tấm biển gỗ treo trên cửa khắc "Rung động 28 ngày", chính là tên của show cậu tham gia.

Thẩm Ương sửa lại quần áo một chút, hít sâu một cái, vặn tay nắm ——

Sau đó, một loạt ống kính camera hướng thẳng vào cậu.

emmm...

Nội tâm Thẩm Ương muốn bật cười, căng thẳng vì thế mà vơi đi hẳn, dù sao chương trình cũng đã bố trí người đi theo khách mời trước hai ngày để bọn họ làm quen với camera.

Catxe đã cầm, tốt xấu gì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, vì vậy Thẩm Ương cũng phối hợp: "Không phải tôi là người đầu tiên đến đây chứ?"

Nhưng mà tổ quay phim không trả lời.

Thẩm Ương đặt vali cạnh giá để giày, thay dép xong thì đi vào phòng khách, đúng là không thấy ai khác.

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa vặn chỉ 11 giờ, so với thời gian ekip yêu cầu tập hợp sớm hơn 1 tiếng.

Thẩm Ương ở trong phòng khách quan sát một vòng, tìm ghế salon đơn ngồi xuống, thực sự không biết mình nên làm cái gì.

Lẽ nào cứ ngồi bất động ở đây chờ người khác tới?

Bị nhiều ống kính "bao vây" như vậy, một cử chỉ nhỏ cũng có khả năng bị cắt cho khán giả soi, nghĩ tới đã thấy lúng túng.

Bỗng nhiên, Thẩm Ương chú ý tới cuốn sách nhỏ đặt trên khay trà đặt, trên bìa viết "Quy tắc ( Rung động 28 ngày)", cậu liền cầm sách lên nhỏ giọng thì thầm: "Một, mỗi tối đều phải trở lại nhà nhỏ; Hai, ngày nhận phòng không được công bố tuổi tác và nghề nghiệp; Ba, không được chia sẻ phương thức liên lạc trong thời gian ở chung; Bốn, không được thổ lộ với đối tượng trong thời gian ở chung; Năm, mỗi lần chỉ được phép gửi một tin nhắn ẩn danh tới một đối tượng."

Thực ra năm điều này Thẩm Ương đã biết lúc ký hợp đồng rồi, ekip còn thêm vào mấy yêu cầu không ghi trong sách như là trong quá trình quay cố gắng không sử dụng điện thoại di động. Nhưng để tăng thêm cảm giác chân thực cho chương trình và cũng để lấp thời gian trống, Thẩm Ương vẫn giả vờ như mới nhìn thấy lần đầu tiên, tận chức tận trách mà đọc hết yêu cầu.

Đọc đến chữ cuối cùng vẫn không thấy người thứ hai đến.

Thẩm Ương khẽ thở dài, quyết định lên lầu dạo một vòng.

Nhưng mới đặt chân lên lầu hai đã nghe thấy tiếng động từ bên dưới truyền đến, vội nhìn về phía huyền quan(1) thì thấy một thanh niên da hơi ngăm, vóc người cao lớn, đang ngửa đầu nhe răng cười với mình: "Hi!"

(1) Huyền quan: Khoảng không gian giữa cửa ra vào và phòng khách



"Xin chào." Thẩm Ương cười cứng đờ.

"Chỉ có mình cậu sao?"

Giọng nói của thanh niên sang sảng dứt khoát làm Thẩm Ương thoáng thả lỏng, nghẹn ra một câu dí dỏm, "Đúng vậy, một mình cũng phải mỉm cười đối mặt với đời."

Toàn trường an tĩnh một giây. "Ha ha ha..."

Thanh niên khoa trương cười rộ lên, "Thật triết lý."

Thẩm Ương: "..."

Thật muốn quay ngược thời gian trở lại một phút trước, đổ nước trong đầu đi... Thẩm Ương lúng túng, ánh mắt tránh né, vội vã xuống lầu.

Tới gần, Thẩm Ương mới thấy được trên tay thanh niên đang ôm một chậu cá nhỏ, liền hỏi: "Cần tôi cần giúp một tay không?"

"Cảm ơn." Thanh niên đưa chậu cá cho cậu, lưu loát giới thiệu, "Đây là các bảo bối của tôi, màu đen tên là Phelps, màu đỏ là Thorpe(2)."

(2) Tên của hai chú cá lấy từ tên của hai vận động viên bơi lội nổi tiếng là Ian Thorpe và Michael Phelps

Thẩm Ương: "... Tên rất hay."

Chờ hai người ngồi xuống, thanh niên tựa như thân thiết hỏi: "Cậu tới sớm à? Đúng rồi, tôi là Dương Thiên Trì, cậu tên gì?"

Thẩm Ương: "Thẩm Ương."

Dương Thiên Trì: "Thẩm có bộ thuỷ à? Ương nào thế?"(2)

(3) Tên tiếng Trung của Thẩm Ương là 沈央 có bộ thuỷ 水 trong chữ Thẩm

Thẩm Ương: "Ương trong trung ương."

Dương Thiên Trì gật đầu, cười nói: "Có nước uống không?"

"Có." Thẩm Ương lấy chai nước từ tủ thấp bên cạnh đưa cho Dương Thiên Trì, người nhận cũng không uống ngay mà đọc chữ trên bao bì: "Nước tinh khiết, nước tự nhiên, nước khoáng Vân Sơn."

Thẩm Ương ngạc nhiên một giây mới hiểu ra nước khoáng Vân Sơn chính là nhà tài trợ của ( Rung động 28 ngày), Dương Thiên Trì đang quảng cáo cho "Kim chủ".

Cậu tặng cho đối phương ánh mắt "Anh thật chuyên nghiệp", im lặng suy nghĩ trong chốc lát.

Dương Thiên Trì uống một ngụm nước rồi lại nói về cá bảo bảo của hắn, còn truyền thụ cả kinh niệm nuôi cá cho Thẩm Ương, đang tán gẫu thì bỗng nhiên nổi hứng đề nghị: "Lúc tôi lái xe đến thấy gần đây có hội quán câu cá, khi nào rảnh chúng ta đi câu cá đi."

Thẩm Ương ngoài miệng đáp lời, trong đầu lại nghĩ Dương Thiên Trì lái xe tới, nhìn tuổi tác chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khả năng cao là làm trong nhà nước.

Đang âm thầm suy luận thì nghe thấy tiếng cửa mở.

Thẩm Ương cùng Dương Thiên Trì liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy tiến tới huyền quan.

—— là nữ!

Thẩm Ương rất phấn khích, cô gái trước mắt có dung mạo thanh tú, tóc đen chấm vai, mặc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần cổ trang!

Nhưng mà hình như cô hơi rụt rè, cô cúi đầu tránh ánh mắt đánh giá của hai người, nhẹ giọng nói: "Chào mọi người."

"Xin chào!" Dương Thiên Trì nhiệt tình nghênh đón, "Để tôi chuyển giúp hành lý."

Cô gái nhanh chóng liếc nhìn Dương Thiên Trì một cái rồi đảo qua Thẩm Ương, lần thứ hai cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.

Xem ra, bạn nữ mới tới tính cách tương đối hướng nội nhỉ? May mà có Dương Thiên Trì, bằng không để mình cậu cùng cô ấy một chỗ thì kiểu gì cũng tẻ nhạt.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Thẩm Ương thôi, còn trong từ điển của Dương Thiên Trì thì chưa từng có hai chữ "tẻ nhạt", hắn rất tự nhiên báo danh, thuận tiện giới thiệu Thẩm Ương, lại hỏi: "Mỹ nữ xưng hô như thế nào nhỉ?"

Cô gái nhận lấy nước khoáng Thẩm Ương đưa, vừa vặn nắp vừa nói: "Tôi họ Long, tên... tên là Long Nữ."

"A?" Dương Thiên Trì nhướn lông mày, "Đây là nghệ danh sao?"

Long Nữ không được tự nhiên vén tóc mai, "Là tên thật."

"Ha ha, bố mẹ của cô nhất định rất thích tiểu thuyết của Kim Dung." Dương Thiên Trì tươi cười hớn hở kết luận, còn nói: "Tôi họ Dương, tên là Dương Thiên Trì, cô là Long Nữ, chắc tôi nên gọi một tiếng cô cô đi."

Long Nữ lập tức đỏ mặt, cô không biết làm thế nào để tiếp loại chuyện cười đầy ám muội này, căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, bối rối hướng Thẩm Ương nói: "Vậy... Điêu huynh a?"

Thẩm Ương vẫn không nói lời nào nãy giờ: "..."

Lạnh quá!

Lạnh như Bắc Cực!

Lạnh như ở Kỷ Băng Hà!

Trong phòng khách vang lên tiếng cười sảng khoái của Dương Thiên Trì, cười đủ rồi hắn mới chỉ vào chậu cá nói: "Long Nữ, giới thiệu với cô đám bảo bối của tôi."

Kế tiếp lại đến thời gian phổ cập "Bách khoa nuôi cá thực tiễn" của Dương Thiên Trì. Nội dung không khác mấy với lúc trước làm Thẩm Ương hoài nghi có phải Dương Thiên Trì cố tình mang cá đến để tìm đề tài nói chuyện hay không, còn học thuộc từ trước cũng nên.

Có lẽ Dương Thiên Trì cũng không nói nhiều như bề ngoài thể hiện, ở cùng người lạ hẳn là cũng cần kỹ xảo nhất định? Mà hắn sở dĩ biểu hiện phóng đại thế này có thể là để xây dựng tính cách nhân vật của mình đi?

Đúng vậy, xây dựng nhân vật.

Ekip không đưa kịch bản mà nhấn mạnh xây dựng nhân vật. Ví dụ như Thẩm Ương là "Trung tâm điều hòa", tính cáchđược xây dựng là ấm áp đáng tin cậy với phái nữ, là ứng viên hoàn mỹ cho nhân vật chuyên làm lốp xe dự phòng. Cậu đoán Dương Thiên Trì được gán cho kiểu nhân vật rộng rãi dí dỏm? Còn Long Nữ là điềm đạm thẹn thùng đi?

Dĩ nhiên, nhân vật mà mỗi vị khách đảm nhiệm cùng tính cách vốn có sẽ không sai lệch quá nhiều, như cậu vốn tương đối ôn hòa sẽ ân cần săn sóc phái nữ cũng không khó, khó ở chỗ việc cậu tự nhận là làm giỏi nhất, đối với ai cũng dịu dàng này, chẳng phải cũng giống như thả thính lung tung sao?

Bỉ ổi quá rồi!

Nhưng mà vì catxe, Thẩm Ương vẫn hiến dâng linh hồn thuần khiết của mình...

Ba người tán gẫu tới hơn 20 phút, quá trình nuôi cá của Dương Thiên Trì cũng dần tới hồi kết, bỗng nhiên hắn nói: "Không bằng chúng ta đánh cược đi."

Thẩm Ương: "Cược gì cơ?"

Dương Thiên Trì: "Cược xem người tới tiếp theo là nam hay nữ, người thua sẽ phụ trách bữa tối hôm nay."

Thẩm Ương: "Được, tôi đoán là nam."

Long nữ suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi đoán là nữ."

Dương Thiên Trì: "Tôi cũng đoán là nữ —— "

Vừa dứt lời, phía huyền quan liền vang lên tiếng cửa mở.

Thẩm Ương để ý thấy Long Nữ nháy mắt ngồi thẳng lưng, có chút bối rối đứng lên.

Dương Thiên Trì thì vỗ đùi một cái, mỉm cười: "Đi nào!"

Ba người cùng đi ra, lại phát hiện bọn họ đều đoán sai, bởi vì có một nam một nữ cùng đến.

Mà Thẩm Ương chỉ chú ý tới người nam, trong đầu nghĩ: Nguyên lai da trắng tới mức độ nhất định cũng tạo ra ảo giác như thể người đó đang toả hào quang...

Mà ngoại trừ trắng, vóc dáng người đó cũng cao ráo, sắc đẹp lại càng ở mức cao cấp, đủ để dìm hết những người xung quanh!

Thực tế, chương trình cũng đã lựa chọn những người tham gia có vẻ ngoài ở mức tốt trở lên, mà người con trai mới tới làm bọn họ trở nên vô hình luôn rồi, Thẩm Ương cảm thấy cho dù đối phương tham gia giới giải trí cũng có thể thu hoạch một miếng đất lớn.

Nói tóm lại, trong show hẹn hò mà gặp nam nhân như thế này, đối với người cùng giới chỉ có hai chữ —— kình địch!

"Cậu ấy đẹp trai quá nhỉ?" Dương Thiên Trì thành thực khen ngợi, thuận tay khoác vai Thẩm Ương, "Thực sự làm chúng ta mất giá trị tồn tại a!"

Thẩm Ương lúng túng cười, đang muốn lên tiếng chào hỏi đã thấy hai mắt Dương Thiên Trì sáng ngời, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía nói: "Hi! Xin chào mỹ nữ!"

Lúc này Thẩm Ương mới chú ý tới còn một người nữa, tóc uốn lọn, mắt Âu, sống mũi cao, môi mỉm cười, cằm nhọn, nhìn rất đẹp, nhưng lại làm cậu nhớ tới mấy tin tức "Phẫu thuật thẩm mỹ" trên mạng, lòng nói hoá ra Dương Thiên Trì thích mẫu người như thế này à? Bởi vì so với phản ứng lúc gặp Long Nữ thì biểu hiện phấn khích hơn nhiều.

Cô gái kia tự nhiên vẫy tay, cười rất chuyên nghiệp, "Hello, chào cả nhà."

Thẩm Ương và Long Nữ cũng lần lượt chào lại, cuối cùng mới nghe thấy một giọng nói rất có từ tính, "Chào mọi người, tôi là Túc Hàn Anh."

"Họ Túc à?" Dương Thiên Trì có chút bất ngờ, "Rất hiếm thấy a, Hanying thì sao? Hàn trong lạnh giá à? Ưng trong chim ưng sao?"(3)

(3) Tên tiếng Trung của Túc Hàn Anh là 宿寒英, chữ Anh đọc giống chữ Ưng đều là /yīng/, Dương Thiên Trì nghe rõ nhưng cố tình nói đùa

Không chờ Túc Hàn Anh trả lời, tự hắn lại phụt cười: "Thật sự có Điêu huynh a?"

Thẩm Ương: "..."

Long nữ: "..."

Hai người mới tới chưa biết tính cách của Dương Thiên Trì, nữ thì lộ vẻ mờ mịt, Túc Hàn Anh thì vẫn mang biểu tình lãnh đạm: "Không phải."

Vào lúc ánh mắt mọi người còn đang nghi hoặc, anh bình tĩnh phun ra hai chữ: "Thảo Ương."

Tác giả có lời muốn nói: 【 Câu chuyện lấp chỗ trống 】

Thẩm muội: Tôi coi cậu là kình địch, cậu lại mơ tới ____ tôi. ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi