TÔI LÀM GAY TRONG CHƯƠNG TRÌNH YÊU ĐƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mình không tin......

Thẩm Ương tự nhận chưa từng lỡ miệng, sao mọi người lại biết được?

Nhưng nhìn năm đáp án chỉnh tề trước mặt, nháy mắt vô cùng hoài nghi nhân sinh.

Sau khi trầm mặc thật lâu, Thẩm Ương ngữ khí nhợt nhạt: "Sao mọi người đoán được vậy?"

Nghiêm Gia Kỳ: "Sáng nay tôi đưa cậu đến trạm Văn Hoa, nơi đó chỉ có tuyến số 7."

Thẩm Ương nghĩ nghĩ, một đầu của tuyến số 7 một chính là A đại, nguyên lai là vậy...... Không đúng! "Chẳng lẽ tôi không thể chuyển tàu sao?"

"Cậu đã nói đến trước 10 giờ thì sẽ không bị muộn, lúc ấy chỉ còn hơn hai mươi phút là đến 10 giờ, điểm chung chuyển gần nhất phải qua ít nhất năm trạm, mà khoảng cách đến A đại chỉ cần bốn trạm." Nghiêm Gia Kỳ xoay xoay bút, có chút đắc ý: "Hơn nữa, 10 giờ mới chấm công, chắc chắn quá nửa là công việc mang tính tự do hoặc là sinh viên, xem khí chất của cậu, tôi đương nhiên đoán là sinh viên."

Thẩm Ương mong chờ: "Khí chất của tôi?"

Dương Thiên Trì nhìn không nổi người thành thật bị bắt nạt, giúp giải thích một câu, "Cậu tương đối đơn thuần."

Thẩm Ương: "......"

Hiểu, nói mình ngốc chứ gì.

Thẩm Ương ánh mắt tan rã, không muốn nói nữa.

"Chủ yếu vì cậu chưa trải đời nhiều, hơn nữa còn nhìn giống học bá." Đoạn Vi Vi nhận ra Thẩm Ương không vui, uyển chuyển an ủi: "Cho nên khi bọn tôi thảo luận đều đoán cậu là sinh viên."

Thẩm Ương cũng không biết mình giống học bá chỗ nào, trong lý lịch của cậu, hơn nửa thời gian đều là học tra.

Nhưng cậu cũng không phản bác Đoạn Vi Vi, ngược lại chất vấn Túc Hàn Anh: "Không phải anh nói công việc của tôi có liên quan đến tay sao?"

Túc Hàn Anh đúng lý hợp tình nói: "Không phải cậu bảo tôi đã đoán sai sao?"

Thẩm Ương: "......"

"Xem ra chúng ta đều đoán đúng rồi?" Nghiêm Gia Kỳ cảm thấy phản ứng của Thẩm Ương thật đáng yêu, nhịn không được cười: "Cậu là sinh viên, vậy cùng lắm là 22 nhỉ?"

Thẩm Ương đờ đẫn lắc đầu, "Tôi 24, học năm 3 ở A đại."

Nghiêm Gia Kỳ: "A?"

Thẩm Ương thản nhiên: "Tôi tạm nghỉ học một thời gian."

Nghiêm Gia Kỳ giấu đi kinh ngạc, gật gật đầu, "ok, vậy người tiếp theo cậu chọn ai?"

Mỗi người đều có riêng tư, cô cũng không định hỏi thêm trong tình huống này.

Thẩm Ương đương nhiên là cảm thấy hứng thú với Đoạn Vi Vi nhất, Đoạn Vi Vi cho ba từ mấu chốt là trang phục, cổ phong, internet.

Lần này chỉ có hai người đoán đúng, trong đó có đáp án của Túc Hàn Anh là người bán hàng online, đáp án của Long Nữ cụ thể hơn một chút, cô đoán là người bán trang phục cổ phong online.

"Lúc trước ekip có bảo mang theo một đồ vật mình thích, tôi mang theo nữ nhi." Đoạn Vi Vi đã sớm chuẩn bị, lấy từ túi giấy bên cạnh một con búp bế mặc cổ trang BJD(1), yêu thương mà ôm vào ngực, "Sợ làm lộ nghề nghiệp nên vẫn chưa giới thiệu nữ nhi với mọi người, nàng tên Mị Mị, Mị của mị lực."

(1) BJD viết tắt của Ball Joint Doll. Loại búp bê này có đủ khớp trên cơ thể để người chơi tạo bất kỳ tư thế nào họ muốn. Khớp này được tạo bởi các khối hình cầu nên được gọi là Ball Joint Doll.



Thẩm Ương chỉ từng thấy búp bê BJD trên mạng, nguyên lai so tưởng tượng lớn hơn nhiều, cậu dùng thường thức thiếu đến đáng thương của mình đi hỏi: "Loại búp bê này rất đắt nhỉ?"

Đoạn Vi Vi thâm tình nhìn búp bê: "Nàng ở lòng tôi là vô giá, bất quá bộ váy này giá khoảng hơn tám ngàn."

Hơn tám ngàn......

Thẩm Ương vô pháp lý giải, lần đầu tiên cảm thấy thế giới quan của mình thật khác với Đoạn Vi Vi.

Nhưng mà tiền ai người nấy tiêu, không có lý do gì để xen vào.

Nhưng Dương Thiên Trì nhìn có vê EQ cũng không tệ lắm lại không có giác ngộ này, hắn nói: "Không phải bị lừa chứ? Hơn tám ngàn có thể mua một bọc."

Đoạn Vi Vi trước sửa lại phong cách thân thiết ngọt ngào, lạnh băng nói: "Mị mị lại không ăn gạo nhà anh."

Dương Thiên Trì: "......"

Bất quá Đoạn Vi Vi rất nhanh lại cười rộ lên, cô hoạt động cánh tay búp bê, "Đây đều là bạn mới của ma ma, Mị Mị muốn cùng mọi người hảo hảo ở chung nga."

Thẩm Ương nhìn mắt búp bê, lại nhìn mắt Đoạn Vi Vi, mạc danh cảm thấy sợ.

"Mị Mị rất hiểu chuyện, còn có thể giúp tôi bán trang phục." Đoạn Vi Vi trìu mến vuốt vuốt tóc dài của búp bê, "Cửa hàng không tìm được người mẫu thích hợp nên chỉ có mình tôi kiêm nhiệm, ngẫu nhiên cũng sẽ vất vả Mị Mị tới làm công." Cô thở dài, đột nhiên mắt lộ ra mong chờ: "Nhưng hiện giờ tôi đã quen được Long tỷ tỷ cùng Gia Kỳ tỷ, các tỷ tỷ đều xinh đẹp như vậy, nếu có thể mời được làm người mẫu, cửa hàng của tôi nhất định đắt hàng."

Long Nữ mím môi cười, Nghiêm Gia Kỳ thì nhướn mi, "Vi Vi bao lớn a?"

Đoạn Vi Vi: "Tôi tuần trước mới đầy 23."

Ánh mắt Nghiêm Gia Kỳ tức khắc có chút cổ quái, làm Đoạn Vi Vi cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Nghiêm Gia Kỳ nhỏ hơn cô?

Sự thật thật đúng là như thế —— Nghiêm Gia Kỳ so với Đoạn Vi Vi nhỏ hơn hai tháng, mà nghề nghiệp của cô là thực tập sinh mới ký hợp đồng với công ty quản lý.

Nhưng bởi vì mấy từ mấu chốt cô đưa ra rất mơ hồ, cả Túc Hàn Anh cũng đoán sai, chỉ có Long Nữ có đáp án chính xác.

Nghiêm Gia Kỳ cười như không cười, nói với Đoạn Vi Vi: "Cho nên, tôi nên gọi cô là Vi Vi tỷ mới đúng nhỉ?"

Đoạn Vi Vi dừng một chút, bế búp bê lên, "Mị Mị, gọi một tiếng Nghiêm a di nào."

Nghiêm Gia Kỳ: "......"

Thẩm Ương cũng dần quen với cảnh hai người âm thầm phân cao thấp rồi, không lúng túng như hồi đầu mà đơn giản dứt khoát nói sang chuyện khác: "Còn Thiên Trì và Hàn Anh, Gia Kỳ cô chọn ai?"

Nghiêm Gia Kỳ ngó lơ ánh mắt trông mong của Dương Thiên Trì, nhìn thẳng Túc Hàn Anh: "Tôi rất tò mò về Hàn Anh."

Túc Hàn Anh mặt vô biểu tình, trực tiếp mở miệng, "Máy tính, thức đêm......"

Nghe hai từ này, Thẩm Ương có cảm giác quen thuộc, nhưng cái khả năng kia quá nhỏ......

"Đoàn đội."

Túc Hàn Anh nói ra từ mấu chốt cuối cùng, những người khác dồn dập đoạt câu trả lời, chỉ có Thẩm Ương trong lòng bộp một cái —— hoàn toàn phù hợp!

Nhưng này ba từ này hợp lại mô tả không ít nghề, mỗi loại đều có tỷ lệ lớn hơn so suy nghĩ của cậu...... Thẩm Ương bỗng nhiên nhớ lại Túc Hàn Anh từng nói một câu, lập tức không do dự nữa, nhấn chuông.

"CEO công ty IT, kiến trúc sư, lập trình viên......"

Nghiêm Gia Kỳ sát bên đọc đáp án, thật sự không nhịn không được lườm Dương Thiên Trì, "Cậu ấy làm sao là lập trình viên được? Tóc nhiều như vậy cơ mà!"

Đoạn Vi Vi hiếm khi cùng chiến tuyến với Nghiêm Gia Kỳ, "Đúng vậy, cũng chưa từng mặc áo sơmi kẻ ô vuông."

Dương Thiên Trì: "......" Nói có sách mách có chứng làm người tin phục.

Nghiêm Gia Kỳ nhịn xuống tham vọng đáp tiếp, nhìn vào đáp án cuối cùng ——

"Game thủ chuyên nghiệp?"

Cô kinh ngạc nói: "Suy nghĩ của Thẩm Ương thật đặc biệt a, sao lại nghĩ đến cái này?"

Thẩm Ương nghiêng đầu nhìn vào mắt Túc Hàn Anh, đối phương cũng vừa lúc nhìn cậu, anh hơi mỉm cười, tựa hồ cũng đang đợi câu trả lời của cậu.

Thẩm Ương khô khốc nói: "Chỉ là nhớ tới hôm qua cậu đã nói chơi game rất giỏi......"

Túc Hàn Anh "Ân" thanh, "Đúng là rất tốt, cho nên cậu đoán đúng rồi."

Thẩm Ương đột nhiên mở to mắt, "Thật vậy sao?"

Ý cười của Túc Hàn Anh ý chưa tan tan, xác nhận: "Đúng vậy."

"Mịa nó! Cậu chơi chuyên nghiệp thật hả?!" Dương Thiên Trì lập tức hưng phấn, "Trò nào vậy? Chiến đội nào thế?"

Túc Hàn Anh: "WTK, KK chiến đội."

Đúng như dự kiến.

WTK chính là viết tắt tên tiếng Anh của 《 Tam Quốc Chiến kỷ 》, được chọn là game MOBA(1) hot nhất mấy năm gần đây, thời gian đầu chưa có tiếng tăm gì, cho tới ba năm trước công ty game ra mắt nền tảng di động cùng IP, lập tức dẫn đầu bảng xếp hạng download tại nhiều quốc gia, ngay cả người không chơi cũng biết tới.

(1) MOBA là viết tắt của Multiplayer Online Battle Arena, tạm dịch là Đấu Trường Trực Tuyến Nhiều Người Chơi. Người chơi tham gia theo đội và đối đầu với một đội khác trong một khu vực nhất định.

Là người chơi trung thành của 《 Tam Quốc Chiến kỷ 》, Dương Thiên Trì khá quen thuộc với chiến đội trong nước, hắn lập tức nói: "Đội KK không phải mới đổi chủ sao?"

Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, đổi lão bản, đội ngũ cũng thay đổi."

Dương Thiên Trì: "Cho nên cậu là người mới gia nhập hả?" Hắn xác định trước kia chưa từng thấy gương mặt giống Túc Hàn Anh xuất hiện trong giải đấu chuyên nghiệp phát sóng trực tiếp, cho dù đồ ăn thành cứt chó cũng phải có tên họ mới đúng.

"Sau khi xây lại đội thì gia nhập." Trong lúc nói chuyện, Túc Hàn Anh vẫn quan sát Thẩm Ương, đáng tiếc từ khi anh nói tới tên trò chơi, đối phương vẫn luôn cúi đầu, từ hắn góc độ của anh chỉ có thể thấy được đuôi mày của Thẩm Ương.

"Khó trách......" Kỳ thật trong lòng Dương Thiên Trì vẫn còn một đống vấn đề, tuyển thủ chuyên nghiệp đó! Ngàn vạn người mới có thể gặp một! Quả thực khốc muốn chết! Nhưng hắn chung quy vẫn nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay, huống chi còn đang ở trước camera, thật sự không tiện hỏi quá nhiều.

Dương Thiên Trì cố nén nội tâm dâng trào, hỏi: "Vậy cậu bao nhiêu tuổi vậy? Chơi chuyên nghiệp..... Hẳn là nhỏ hơn so với bọn tôi nhỉ?"

Túc Hàn Anh: "19."

Dương Thiên Trì: "......"

Long Nữ: "......"

Nghiêm Gia Kỳ: "......"

Đoạn Vi Vi vẫm luôn gọi "Túc ca": "............"

Ngay cả từ Thẩm Ương vừa thất thần cũng vô cùng kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Túc Hàn Anh một cái.

Cuối cùng, Dương Thiên Trì tổng kết: "Khụ, Túc ca khi nào rảnh mang tôi chơi cùng nhé?"

Quản lớn nhỏ cái gì, chỉ cần giỏi hơn hắn, đều có thể gọi bằng "Ca".

Dương Thiên Trì đã bị Túc Hàn Anh không theo con đường game thủ tầm thường chinh phục, nhưng mấy cô gái lại không thấy tốt chỗ nào.

Một người nhỏ tuổi hơn nhiều như vậy, còn là game thủ mà trong mắt hầu hết mọi người nghĩ rằng chỉ có thể dùng cả thanh xuân kiếm cơm bằng con đường "Không chính thống", trong thị trường tình yêu và hôn nhân rất không được hoan nghênh.

Ít nhất biểu tình Nghiêm Gia Kỳ cùng Đoạn Vi Vi đều có chút miễn cưỡng, cứ thế thái độ của người trước đối với Dương Thiên Trì cũng nhiệt tình hơn một tí xíu.

Dương Thiên Trì thụ sủng nhược kinh, cười đến hàm răng lóe sáng, "Ân, đên lượt tôi hả? Nước, dáng người, thể năng."

Đáp án rất đơn giản —— huấn luyện viên bơi lội, mọi người đều trả lời chính xác.

Nhưng Dương Thiên Trì lại có một thân phận khác, hắn là chủ bể bơi gia đình.

"Tôi trước kia cũng là vận động viên chuyên nghiệp, còn ở trong đội tuyển quốc gia hơn hai năm, đáng tiếc không có thành tích nào." Dương Thiên Trì không e ngại mà kể chuyện bản thân trải qua: "Sau khi xuất ngũ thì gia nhập một tổ chức bảo vệ động vật biển, trở thành thợ lặn, thẳng đến năm ngoái mới về nước mở bể bơi."

Tuy hắn không nói tỉ mỉ gia cảnh, nhưng nghĩ cũng biết là nhà có điều kiện.

Nghiêm Gia Kỳ: "Nghe thú vị nha, vậy cậu bao nhiêu tuổi?"

Dương Thiên Trì thở dài: "Già rồi, không thể so với mọi người được, hai năm nữa là 30."

*Đậu: tuổi tác đã rõ nên đổi xưng hô công thụ nhé, công sẽ là cậu, thụ là anh. Tại vì dùng hắn nhiều quá thì loạn với các nhân vật khác quá

Đoạn Vi Vi nhỏ giọng phun tào: "28 mà già? Anh nghĩ mình là lão nam nhân nhà giàu sao?"

Dương Thiên Trì không nghe rõ:?

Đoạn Vi Vi che dấu mà cười cười, nói lung tung: "Sau nhà không phải có bể bơi sao? Nếu không chúng ta kiến thức một chút trình độ của vận động viên chuyên nghiệp thế nào?"

Dương Thiên Trì vẻ mặt cổ quái, "Tối như vậy cô còn bảo tôi đi bơi?"

Đoạn Vi Vi cũng phản ứng lại đề nghị của mình thật kỳ quái, gây cười nhằm cứu vớt hình tượng: "Tối thì không bơi sao? Vậy xem phim ma cũng hay, bộ phim hôm qua không phải còn chưa xem xong sao?"

Dương Thiên Trì chém đinh chặt sắt: "Tôi chọn bơi."

Phòng khách vang lên từng trận tiếng cười, Thẩm Ương cũng lẫn trong trong đó, giả bộ không bị lời của Đoạn Vi Vi dọa sợ.

Dương Thiên Trì bất đắc dĩ, "Kỳ thật không phải tôi sợ ma, tôi cũng rất thích đọc truyện kinh dị huyền huyễn, chỉ là....." Hắn khó khăn mở miệng: "Hiệu ứng và âm thanh của mấy bộ phim kinh dị thật sự quá dọa người, cái gì mà lóe lên a, kinh ngạc a, đột nhiên xuất hiện thực sự làm trái tim già cả của tôi chịu không nổi."

Thẩm Ương có thể nói là phi thường tán đồng, anh đang muốn giả vờ tri kỷ an ủi, liền nghe thấy Nghiêm Gia Kỳ lại cười nói: "Tôi không tin, cậu chứng minh đi."

Dương Thiên Trì sốt ruột: "Nếu không chúng ta kể chuyện ma đi, ai sợ là cẩu."

Thẩm Ương: "......" Uông? (Tiếng cún kêu đó ?)

Nhưng ý chí giấu sâu trong nội tâm của Thẩm Ương vô pháp ảnh hưởng tới bất luận người nào, tắt đèn, đốt nến, nhanh chóng ngồi trở lại sô pha.

"Tôi sẽ kể một câu chuyện có thật." Dương Thiên Trì ngược lại không sợ hãi, nói mình ở nước ngoài gặp phải một sự kiện.

Đại ý là bạn cùng phòng của một đồng nghiệp của hắn không cẩn thận bị bỏng nên nhắn tin bảo đồng nghiệp này mua thuốc mỡ về. Nhưng đồng nghiệp ngày đó đúng lúc có việc, về nhà muộn hơn một tiếng, về đến nhà thấy cửa phòng của bạn cùng phòng đóng chặt, đồng nghiệp gõ cửa thì nghe thấy bạn cùng phòng giọng khàn khàn nói mình có khả năng bị cảm nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tuy rằng đồng nghiệp cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, kết quả hôm sau phát hiện bạn cùng phòng bị người ta giết chết trên giường.

Qua khám nghiệm, cảnh sát xác định thời gian tử vong thời gian là khoảng 8 giờ đến 9 giờ tối, mà lúc đồng nghiệp trở về đã là 9 rưỡi, đồng nghĩa với lúc ấy đối thoại với hắn chỉ có thể là hung thủ.

Chuyện cũng không có gì quỷ quái, nhưng bởi vì rất chân thật nên vẫn làm Thẩm Ương sởn tóc gáy.

Nhưng Nghiêm Gia Kỳ vẫn không vừa lòng, cho rằng Dương Thiên Trì tránh nặng tìm nhẹ, lại bắt đối phương phải kể chuyện kinh dị thật sự.

Thẩm Ương càng nghe càng lạnh, da gà nổi hết cả, chỉ có thể ôm chặt lấy gối dựa hơn.

"ok, cho cậu qua." Nghiêm Gia Kỳ cuối cùng cũng tha cho Dương Thiên Trì, nhìn xung quanh một vòng, "Tiếp theo đến ai?"

Thẩm Ương hoảng, sao còn kể nữa vậy nha?

Nghiêm Gia Kỳ hoàn toàn không biết sợ hãi trong lòng cậu, hướng Túc Hàn Anh nói: "Nếu không cứ ngược lại thứ tự công bố nghề nghiệp đi?"

Túc Hàn Anh trước quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Ương, không dấu vết đảo qua cái gối trong lòng đối phương: "Có thể, tôi sẽ kể chuyện về cái gối dựa."

*Đậu: công phúc hắc nha ?

Thẩm Ương ngẩn người, khẽ meo meo dời gối dựa sang bên cạnh.

"Xì ——"

Túc Hàn Anh đột nhiên bật cười, những người khác không thấy động tác của Thẩm Ương, lúc này đều cảm thấy khó hiểu.

"Thôi." Giọng nói của Túc Hàn Anh vẫn mang theo ý cười nồng đậm, cậu dựa ra sau, lười biếng nói: "Đổi cái khác đi, chuyện kinh dị quá nhàm chán."

Cho dù trực tiếp cự tuyệt nhưng lại không có ai nghĩ rằng Túc Hàn Anh sợ, ngay cả Nghiêm Gia Kỳ hứng thú bừng bừng cũng không có ý phản bác.

Cô đứng lên bật đèn, bỗng nhiên ngây ngẩn......

Ánh đèn chợt sáng lên làm tầm mắt của Nghiêm Gia Kỳ có chút mơ hồ, cô thấy Túc Hàn Anh hơi nghiêng người, cánh tay đặt trên lưng ghế phía sau Thẩm Ương, giống như ôm người ôm vào lòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Đán vui vẻ! Tân niên vui vẻ!

Tổng kết một chút:

Long Nữ là nhân viên nuôi gấu trúc ( 25), Đoạn Vi Vi là bán hàng online ( 23), Nghiêm Gia Kỳ là thực tập sinh ( 22)

Thẩm Ương là sinh viên ( 24), Túc Hàn Anh là game thủ chuyên nghiệp ( 19), Dương Thiên Trì là chủ bể bơi ( 28)

——

Tân niên phát lì xì 88 bao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi