TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Khương Hựu đi chơi rất vui vẻ, Hứa Tri và Khương Trạm Du cũng trượt tuyết rất vui, buổi trưa bốn người gặp nhau ở phòng ăn, giải quyết bữa trưa mới lên đường đi về.

Trên đường về, Hứa Tri cuối cùng vẫn không kiềm được sự tò mò, hỏi bóng hỏi gió, Khương Hựu đi hẹn hò như thế nào.

Nhóm chị em phụ nữ của cô bình thường rất hóng chuyện, cho nên cô biết Bùi Minh Tiêu bị bệnh sạch sẽ, thậm chí có lúc gặp bạn bè đối tác bàn chuyện cũng đeo bao tay. Đến vườn thú nơi có thể dễ dàng nhìn thấy phân động vật, đối với người bị bệnh sạch sẽ mà nói là rất khủng khiếp.

"Đâu có tính là hẹn hò..." Khương Hựu nhỏ giọng phản bác, "Chỉ đi dạo một vòng thôi."

Hứa Tri mờ mịt, "Bé Dữu tử, có phải bé bị chú ý sai điểm không vậy? Chị hỏi ---"

"Không tệ." Bùi Minh Tiêu lên tiếng cắt ngang, "Rất thú vị."

Hứa Tri vô cùng hối hận đã hỏi, "Oh..."

Bởi vì nhà của cặp đôi này ngược hướng với Hứa gia, Khương Trạm Du suy nghĩ một lát, quyết định đưa anh với anh rể về trước, sau đó mới đưa chị Tri về.

Chờ hai người đi vào biệt thự rồi, Khương Trạm Du thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được móc mỉa, "Hai người đó lén chúng ta đi vườn thú mà còn nói không phải hẹn hò!"

"Em trai ngốc, em chẳng hiểu gì cả." Hứa Tri thở dài, "Người ta không muốn kích động tụi mình."

Đúng vậy, kể về cuộc hẹn hò ngọt ngào của mình với hội bạn độc thân, suy nghĩ một chút cũng thấy đó là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Khương Trạm Du và Hứa Tri nhìn nhau, không hẹn mà cùng tỏ ra buồn bã vì mình FA.

Mà lúc này, Khương Hựu đang ở trong phòng quần áo thay đồ, không hề biết hai người kia đã bóp méo lời phủ nhận của hắn thành cái gì.

Hắn chẳng qua chỉ đơn giản cảm thấy, hắn và Bùi Minh Tiêu thân hơn hồi trước một chút, nhưng cùng lắm chỉ là bạn bè thôi.

Mà hẹn hò là hoạt động của tình nhân hoặc vợ chồng, hoàn toàn không dính dáng tới bọn họ.

Nghĩ tới đây, động tác cởi q.uần áo đột nhiên chậm lại, ngực trái buồn rầu, có chút khó chịu.

Bởi vì mắc chứng khó chọn lựa, gặp quần áo mà mình thích thì sẽ mua tới mấy màu, tay dài tay ngắn đều có một cái. Đầu ngón tay lướt qua quần áo, cuối cùng chọn một chiếc màu xám tro.

Chờ thay quần áo xong trở về phòng ngủ, điện thoại đúng lúc rung lên. Hắn cho là hai người kia nhắn tin báo bình an đã về nhà, cầm điện thoại nhoài người nằm lên giường.

Tra Tra Tiêu: Quên hỏi, lần cuối cậu đi sở thú là hồi nào?

Bùi Minh Tiêu chưa từng hỏi vấn đề nào tương tự, mặc dù là hỏi ngược lại nhưng cũng là rất hiếm có.

Khương Hựu giật mình, sự khó chịu trong lòng tự nhiên biến đâu mất mấy phần: Năm 4 tuổi

Tra Tra Tiêu: Bây giờ vẫn nhớ rõ như vậy?

Khương Hựu cũng không biết tại sao, mười mấy năm trôi qua, ký ức ba mẹ nắm tay mình dắt đi sở thú chơi vẫn còn như mới, thậm chí ngay cả giọng của ba nói về thói quen của con thú cũng như in.

Có điều thời gian vui vẻ thì ngắn ngủi, cho nên mỗi một giây cũng cố chấp không quên đi.

Trà bưởi: Bởi vì từ nhỏ em đã là thiên tài đó (*^▽^*)

Mùng một tháng hai, sợi dây chuyền và vòng tay hình cầm tinh năm nay của Đông Huy đã được phân phối đến toàn bộ cửa hàng. Các chi nhánh và trang web online cùng lúc đưa lên thị trường, quảng cáo của tổ hai cũng tranh thủ thời gian vàng bạc lên sóng, đại chiến mùa xuân chính thức bắt đầu.

Ba ngày sau, dự án chụp tạp chí của tổ năm được phát hành. Mặc dù điểm chính của trang bìa không đặt lên sợi dây chuyền, nhưng ít ra là còn nhìn thấy, không thảm đến mức "tìm lòi con mắt".

Một giây nhìn thấy sợi dây chuyền, Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì chỉ có tổ hai và tổ năm tham gia vận doanh lần này, những tổ khác trong phòng không bận đến thế, một nhóm người tụ tập ở phòng giải khát:

"Nghe nói tạp chí bên tổ năm phát hành rồi, có ai để ý lượng tiêu thụ không?"

"Cậu nói lượng tiêu thụ của tạp chí hay sản phẩm? Lượng tiêu thụ của tạp thí thì tôi xem rồi, bình thường. Còn sản phẩm thì chi nhánh không có gì thay đổi, trang web thì thêm mấy trăm đơn, không biết là do tạp chí mang về hay do tự nhiên mà tăng."

"Mấy trăm đơn? Hahaha, coi như do tạp chí kéo thì cũng chả bao nhiêu, bỏ mấy trăm ngàn tiền tài trợ, đổi lại tiền lời có mấy chục ngàn, giỏi, giỏi lắm đó, phương án của tổ năm có phải nên liệt vào phương án thất bại kinh điển của phòng vận doanh không?"

"Đây chính là hậu quả của cách dùng người không khách quan, không biết trải qua chuyện này, bầy phú nhị đại có biết cái gì là thực tế không, lo mà gặm cách cũ đi, đừng lộn xộn với chúng ta... Xuỵt, đừng nói nữa, có người tới!"

Vừa dứt lời, Khương Trạm Du cầm ly nước đi vào phòng giải khát.

Trông như hắn không có nghe, những người còn lại trao đổi ánh mắt, định nói sang chuyện khác, đột nhiên nghe Khương Trạm Du nói với người vừa dứt lời, "Nè, anh ---"

Người nọ run một cái, sắc mặt thoáng chốc thay đổi. Tiểu bá vương không thể so với Khương Hựu, nhưng nếu không nói lại thì sẽ ra tay!

Khương Trạm Du: "Tránh ra, cản đường tôi lấy nước."

"À... Xin lỗi, xin lỗi."

Người nọ nhích sang một bên, mãi cho đến khi Khương Trạm Du lấy nước xong đi mất cũng không dám ngẩng đầu.

Thật ra Khương Trạm Du nghe hết, trở về tổ năm, hắn tức giận đặt ly nước lên bàn Khương Hựu, "Mẹ nó, cái đám ngu đần kia nói xấu sau lưng chúng ta!"

Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Em không cãi với bọn họ chứ?"

"Không có, anh không cho em đi gây với họ mà, nếu không em đã bẻ hết răng bọn họ rồi!"

Khương Hựu khen ngợi, "Cũng biết Cá con rất giỏi kiểm soát bản thân. Không sao, chưa tới bước cuối cùng, chưa biết kết quả như thế nào."

Vừa nói Khương Hựu vừa mở đoạn quảng cáo lên, không ngoài dự đoán khi nghe phương án hôm đó, chính là nữ ca sĩ được hai tổ cùng chọn.

Bọn họ không hổ là người có kinh nghiệm lão làng, chọn người rất có phong cách. Biểu hiện của cô ca sĩ rất tốt, cho dù là quảng cáo hay hoàn cảnh tô màu thêm, sợi dây chuyền và vòng tay đeo trên người cô, đều có một nét đẹp "mặc dù là trang sức hơi quê mùa nhưng cũng có cảm giác tiên phong".

Hơn nữa người hâm mộ mua cũng không ít, sau hai mươi bốn tiếng tổng kết lượng tiêu thụ, cửa hàng chính cửa hàng phụ cộng lại xấp xỉ hai chục ngàn đơn. Cho đến lần thống kê cuối cùng mới nãy, đã bán được ba chục ngàn đơn.

Là gấp năm mươi lần so với tổ năm.

Khương Trạm Du đột nhiên thấy chột dạ, đưa bảng báo cáo lượng tiêu thụ cho Khương Hựu, "Anh, chúng ta hình như hơi khinh địch rồi."

"Là người cạnh tranh, không phải địch." Khương Hựu nói, "Chúng ta đều là nhân viên của Đông Huy, chỉ cần có thể kiếm tiền cho công ty là được."

"Trời mẹ! Sao anh bình tĩnh quá vậy!" Giọng của Khương Trạm Du nóng nảy, "Cho dù có ưu đãi khi mua qua livestream, thì một sợi cũng phải hơn ba ngàn, sẽ có nhiều người bỏ tiền ra mua ư?"

"Đừng lo." Khương Hựu không nhanh không chậm nói, "Vẫn là câu đó, chưa đến cuối cùng, chưa biết kết quả như thế nào."

"..." Được rồi.

Khương Trạm Du cũng không cảm thấy được an ủi, rầu rĩ về chỗ ngồi.

Lại qua ba ngày, đến cuối tuần, thời gian hẹn livestream cũng đã đến.

Bởi vì cần phải canh thêm hàng bất kì lúc nào, sau khi liên lạc với kênh livestream xong, Khương Hựu và Khương Trạm Du cùng đi qua phòng máy của Đông Huy. Nếu ngồi một mình ở nhà xem livestream sẽ căng thẳng, thì cả hai cùng ngồi xem với nhau đỡ hơn một chút.

Chỉnh thử đường dây, đúng tám giờ, buổi livestream bắt đầu, Khương Trạm Du vội vàng mở livestream lên. Hắn biết là mình tới sớm, sản phẩm của Đông Huy được xếp ở vị trí mười sáu, cũng phải hai tiếng sau mới đến.

Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên, không ngồi canh thì sợ sẽ bỏ qua sản phẩm của mình. Hắn xoay đầu nhìn Khương Hựu, phát hiện anh mình rất bình tĩnh, trông có chút giống anh rể ngày thường.

... Chẳng lẽ kết hôn rồi ở với nhau một thời gian, tính cách sẽ càng ngày càng giống nhau?

Từng sản phẩm qua đi, thời gian mau chóng đến 9 giờ 50 phút, Khương Trạm Du nhỏ giọng thì thầm, "Còn ba món... hai món... một món."

9 giờ 58 phút, từng sản phẩm được giới thiệu đều bán sạch, tim của Khương Trạm Du vọt tới cổ họng, "Anh, mau xem, tới rồi tới rồi!"

Khương Hựu cũng muốn ngừng thở.

"Được rồi các khách yêu, sữa bò đã bán hết trong mấy giây, chúng ta xem sản phẩm kế tiếp nha --- Đến từ công ty trang sức có tiếng tăm lâu đời, dây chuyền và vòng tay cầm tinh của Đông Huy."

"Chất liệu của bọn họ là..."

Không hổ là người đứng top trong ngành bán hàng livestream, giảng giải giới thiệu sản phẩm vô cùng rõ ràng, hơn nữa đều bắt những ưu điểm lớn, dễ nghe dễ hiểu.

Hai người vừa xem vừa chú ý khu bình luận, bận tâm là có người thì bảo thêm đồ ăn vặt, có người thì thúc giục quảng cáo quần áo nào đó, không có ai để ý tới sản phẩm đang được trình bày, mọi người không mấy hứng thú với trang sức.

Ngồi xem livestream có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, đối với đồ trang sức không thích thú mấy là bình thường. Cho nên chủ livestream cầm một quyển tạp chí lên, "Các khách yêu, nghe cho kỹ nha, phần quan trọng tới rồi! Đông Huy Jewelry không chỉ đảm bảo chất lượng, mà còn lên trang bìa số mới nhất của tạp chí <Filorga>. Trang bìa của tạp chí nước ngoài nghĩa là gì? Nghĩa là nếu các khách yêu đeo trên người, là có thể theo được mốt tạp chí quốc tế rồi đó!"

Khu bình luận bỗng nhiên sôi nổi lên.

"Chưa kể nó còn rất đẹp." Chủ livestream mở chốt, nhờ trợ lý đeo lên cho mình, cũng làm động tác giống người mẫu trên bìa tạp chí, "Thế nào, có phải cảm giác rất quốc tế không? Rồi chúng ta không nói nhiều nữa, ông chủ Đông Huy, trước tiên lên số lượng mười lăm ngàn ---"

Bắt chước theo động tác của người mẫu trên tạp chí là Khương Hựu yêu cầu thêm vào, hắn bấu chặt hai tay vào đầu gối.

"Lên link!"

Theo lời yêu cầu, Khương Trạm Du bắt đầu post link dành riêng cho mua hàng qua livestream vào, năm mươi giây sau, mười lăm ngàn món đầu tiên được bán sạch.

"Đông Huy, thêm hàng." Tiếng nhắc nhở thêm hàng vang lên, Khương Trạm Du lập tức thao tác hệ thống, tăng thêm mười ngàn món.

Lần này bán chậm hơn, bảy mươi giây mới hết.

Lần cuối thêm hàng, tay của Khương Trạm Du run rẩy, hắn điền số lượng tám ngàn cuối cùng vào. Lúc này chủ livestream đang giảng giải về sản phẩm, số lượng bán ra bắt đầu chậm lại.

Sản phẩm không phải nhu yếu phẩm, bị bán chậm là chuyện bình thường, có thể bán hơn mười ngàn món đã là vượt qua dự định của Khương Hựu.

Không nghĩ rằng, hai phút sau, có một đơn hàng đặt một lần một ngàn món, số lượng chỉ còn khoảng ba ngàn. Đơn hàng lớn này đánh thẳng vào tâm lý những người đang do dự có nên mua hay không, không lâu lắm, trên website hiện cụm từ "hết hàng".

3

Bán hết rồi, bán hết thật rồi!

Khương Trạm Du nhảy cẫng lên, xoay mấy vòng trong phòng máy, sau đó ôm lấy Khương Hựu, "Anh, chúng ta chọn bán hàng livestream là rất chính xác!"

"Chúng ta bán được hơn ba chục ngàn món, hơn ba chục ngàn, chỉ trong một đêm, hahahahaha!!"

... jongwookislove.wordpress.com

Cho dù bán hàng qua livestream đã kết thúc, lượng sản phẩm bán ra vẫn không ngừng tăng lên, tuy không nhiều, mỗi ngày tăng ba bốn trăm.

Sau khi trang web thêm câu "xx đề cử", mấy con số lập tức tăng vọt, biến thành một ngày sáu bảy trăm.

Mà bên tổ hai thì đã đăng thông báo trước, fan của cô ca sĩ cũng chuẩn bị xong, khi quảng cáo vừa tung lên lập tức vào mua hàng, mấy ngày sau thì sức mua yếu đi. Trước khi lên livestream, đơn đặt hàng đến từ fan của cô ca sĩ ghi chú là khoảng ba trăm một ngày, cho dù có những đơn không ghi chú, nhưng làm sao cũng không vượt được lượng đặt hàng đến từ tổ năm.

Nói cách khác, dưới tình huống Đông Huy buôn bán ổn định, chỉ cần thêm sức hút của kênh bán hàng livestream, số lượng có thể tăng trưởng và kéo dài, tổ hai đừng hòng vượt mặt tổ năm!

Mấy người khoảng thời gian trước khua môi múa mép ở phòng giải khát tụ lại:

"Tổ hai chẳng lẽ bại dưới tay tổ năm thật?"

"Trông thì giống đó... Ai mà ngờ bán hàng qua livestream cũng bán trang sức vàng nữa chứ!"

"Thôi thôi thôi, chưa tới phút cuối thì chưa kết luận được, nhiệt độ của bán hàng qua livestream có thể giữ được mấy ngày vẫn là một ẩn số. Với lại vấn đề bị kéo phẩm chất xuống vẫn chưa biết giải quyết như thế nào, chờ qua mấy ngày nghe phong thanh xem sao, nói không chừng trong miệng người tiêu dùng, Đông Huy đã thành tiệm vàng ngoài chợ rồi!"

"Đúng, nếu như tiếng tăm bị ảnh hưởng, cấp trên sẽ không chọn phương án của tổ năm. Bỏ đi, giải tán."

Để đảm bảo gửi hàng đi đúng hẹn trước khi tết đến, kho của Đông Huy làm việc không ngủ không nghỉ, ước chừng hai ngày hai đêm đã phát hàng xong.

Bọn họ dùng SF Express, ngày hôm sau đã có người tiêu dùng trong khu được miễn ship bấm nhận hàng, bắt đầu phục chế hình ảnh, trên weibo cũng bắt đầu có bài review.

Là một công ty lâu đời, Đông Huy có nhà phân tích số liệu của mình. Thông qua những từ khóa tìm kiếm, nhà phân tích tìm được nhiều bài viết liên quan đến lần phát hàng đầu tiên, cũng dựa theo nội dung sắp xếp tổng hợp, gửi bảng phân tích vào mail cho tổng thanh tra quản lý bộ phận vận doanh cùng giám đốc Tiền, phụ trách phòng vận doanh.

Hai ngày trước tết âm lịch, phòng vận doanh của Đông Huy tổ chức lần họp cuối cùng. Mọi người đều biết nội dung của cuộc họp này là gì --- Thành tích của tổ hai và tổ năm cuối cùng là như thế nào.

Thật ra thì cho dù thành tích cao hay thấp, phí vận doanh đã chi, có chọn tổ nào thì tiền cũng không thể lấy lại từ túi của người ta được.

Nhưng cái này liên quan đến phương hướng phát triển phương án trong tương lai, nếu như sự thật chứng minh, bán hàng qua livestream kết hợp với truyền thông đáng tin, vậy mọi người phải thay đổi ý tưởng, thử tìm những cách khác, có thể cân bằng giữa xác định vị trí thương hiệu cùng với lượng tiêu thụ.

Chứ không phải giống như lúc trước, chỉ tập trung vào giữ vững phong cách của sản phẩm, dựa vào đặc tính hấp dẫn để kéo người tiêu dùng.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, giám đốc Tiền nói, "Còn hai ngày nữa là tết, hôm nay gọi mọi người đến đây, là để tổng kết công việc của chúng ta trong thời gian qua..."

Giám đốc Tiền lời ít hiểu nhiều, giới thiệu về tình huống của hạng mục đang tiến hành trong quý một, điểm chính đương nhiên là đặt ở sản phẩm cầm tinh vừa ra. Khi ông đọc "Phương án của tổ năm đem về số lượng tiêu thụ là bốn mươi ba ngàn", trong phòng họp thoáng chốc lặng im, có vài nhân viên không khống chế được cảm xúc, tỏ ra khiếp sợ.

- -- So với ba mươi mấy ngàn món từ tổ hai, tổ năm lại nhiều hơn tới mười ngàn!

Chỉ mới qua không bao lâu, chờ thêm thời gian nữa, số lượng chắc hẳn là gấp đôi!

"Còn tiếng tăm thì thế nào?" Sắc mặt của tổ trưởng tổ bốn rất khó coi, "Giám đốc Tiền, danh tiếng của Đông Huy có bị ảnh hưởng không?"

"Để tôi cho mọi người xem review của khách hàng trên weibo, xem xong thì mọi người sẽ biết."

Vừa nói giám đốc Tiền vừa di chuột mở file, trên màn hình xuất hiện nội dung đã được phân loại do nhà phân tích số liệu đưa.

Món hàng giá ưu đãi được nhận trước tết --- Mặt dây chuyền cầm tinh của Đông Huy Jewelry. Mua lúc xem livestream, để không bị nghi ngờ là quảng cáo, tôi sẽ không nói xem livestream của ai, tóm lại rất đẹp, với lại vàng thì có giá trị hơn những chất liệu trang sức khác, rất vui rất vui

Hôm trước mới mua, hai ngày đã nhận được hàng, có thể đem về đeo ăn tết! Mấy người ở quê cứ nghĩ đeo vàng là có tiền, nói không chừng bọn họ còn cho là tôi sống rất giàu có, hahaha!

Lúc trước nghĩ đồ trang sức bằng vàng rất quê, không nghĩ món này của Đông Huy lại rất khác biệt so với các brand khác, model hơn nhiều! Với lại mua lúc livestream còn được giá ưu đãi, có thể mua tặng cho ba mẹ con cháu

Không nghĩ tới bỏ ra ba ngàn là có thể mua được sản phẩm được đăng trên trang bìa của Filorga, hôm nay tui là tiểu tiên nữ xinh đẹp

Dĩ nhiên không có một sản phẩm nào làm hài lòng được tất cả mọi người, trên weibo vẫn có người chê, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì đắt, không có ai bất mãn với thiết kế hay chất lượng cả.

Nói cách khác, lần vận doanh này không hề kéo danh tiếng của Đông Huy đi xuống, mà còn khiến nhiều người biết có một nhãn hàng quốc nội vẫn giữ vững sự sáng tạo, giữ vững chất lượng và phẩm chất của trang sức.

Giám đốc Tiền bỏ con chuột ra, hắng giọng, hòa giải nói, "Bởi vì thời điểm tổ hai tung quảng cáo cùng tạp chí ra mắt và bán livestream của tổ năm cách không xa, không tính được con số chính xác, chúng ta không phân được thắng thua. Huống chi làm việc thì không nên có chủ nghĩa anh hùng, sản phẩm cầm tinh năm nay được bán ra nhiều như vậy, là kết quả của tổ hai, tổ năm cùng với mọi người ngồi ở đây cùng cố gắng, là thành công của phòng vận doanh, cũng là thành công của Đông Huy."

"Có điều." Ông dừng một chút, "Thông qua lần bán này, chúng ta phát hiện bán qua các kênh livestream cũng không làm giảm danh tiếng của Đông Huy, chỉ cần tìm được đường dây tổ chức thích hợp, thậm chí có thể tạo được hiệu quả ngoài mong đợi. Sau này mọi người phải động não nhiều hơn, suy tính nhiều hơn, bỏ những suy nghĩ cũ kỹ đi."

"Được rồi, chúng ta tan họp, Tiểu Hựu và Tiểu Du ở lại. Phương án của hai cậu được chọn làm phương án ưu tú, có nhiều chỗ cần phải hoàn thiện..."

Mặc dù ngoài mặt giám đốc Tiền vừa nói không phân thắng thua, không đề xướng chủ nghĩa anh hùng, nhưng phía sau lại yêu cầu mọi người động não, đã nói rõ tổ nào thắng tổ nào thua. Chỉ là tổ hai không làm gì sai, cho nên không muốn làm mất mặt tổ hai trước mọi người thôi.

Với lại phương án ưu tú không thể lựa chọn tùy tiện, điều này nói rõ cấp trên cũng đã đưa ra kết quả cuối cùng.

Trừ tổ năm ở lại hoàn thiện phương án với giám đốc Tiền, những người còn lại đều cúi đầu đứng dậy, trầm mặc rời khỏi phòng họp.

Sắc mặt của tổ trưởng tổ bốn là tệ nhất, bởi vì số liệu không thể làm giả, bảng báo cáo rõ ràng cho thấy, lần trước hắn nghi ngờ về phương án của tổ năm là một chuyện hài.

Hắn lại bại dưới tay hai thằng nhóc ranh.

Tuy đã gần bốn mươi, đã thấy nhiều nhưng lòng dạ vẫn hẹp hòi. Chủ yếu nhất là, hai người kia không hề dựa vào quan hệ, mà là dựa vào chính mình để lấy được kết quả này.

Hắn thua, cũng là thua tâm phục khẩu phục.

"Lưu ca." Hắn chuyển hướng gọi tổ trưởng tổ ba, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, có lẽ chúng ta nên tiếp xúc những đường dây trước đây đã không coi trọng."

"Ừ." Tổ trưởng tổ ba nói, "Có thể nghĩ tới tổ hợp không hề liên quan để PR, hai thiếu gia này cũng đó đầu óc đấy chứ."

"Em vợ của em làm trong ngành buôn bán online, biết rất nhiều kênh bán hàng livesteam, đợi lát nữa em liên lạc thử, bảo cậu ấy gửi danh sách cho mình tham khảo."

"Thôi, không cần phiền phức như vậy, trong tay tổ năm chắc chắn có, để tôi đi tìm bọn họ xin một bản. Vừa lúc tôi cũng không rành mấy cái app livestream, có thể thuận tiện học một chút..."

Trừ các tổ trưởng, mấy người trẻ tuổi cũng có nét mặt phức tạp.

Khoảng thời gian qua bọn họ tụ năm tụ bảy nói xấu tổ năm trong phòng giải khát, trong tiềm thức đều nghĩ bọn con nhà giàu chẳng có học thức. Sự thật chứng minh, bọn họ bị ấn tượng ban đầu làm chủ, thiếu tổ năm một lời xin lỗi.

Vì vậy khi Khương Hựu và Khương Trạm Du rời khỏi phòng họp, thấy một nhóm người đứng trước bàn của mình, trông như chuẩn bị trả thù vậy.

Trong công việc khó tránh khỏi cạnh tranh, bọn họ chắc không nhào vào đánh người chứ... Khương Hựu dẫn Khương Trạm Du từ từ đi qua, trong hành lang chật hẹp thoáng chốc ồn ào lên:

"Tiểu Hựu về rồi hả, trong tay cậu có danh sách mấy kênh livestream không, gửi cho tôi một bản với."

"Đúng, tôi cũng cần, liên lạc trước thử xem, đến lúc cần đỡ phải hỏi."

"Buổi trưa đi ăn vịt quay không, tôi mời!"

"Cậu ta mời cơm trưa rồi, tôi mời trà sữa nha, đi nha đi nha..."

Qua lâu như vậy, phòng vận doanh cuối cùng cũng trở thành một đoàn thể thống nhất.

Cùng lúc đó, Khương Lập Quốc --- cha của Khương Trạm Du đang đứng ngồi không yên, đi vòng vòng trong phòng làm việc, cuối cùng đi thẳng lên phòng chủ tịch ở tầng chót.

Đứa con bất hiếu nhà mình vất vả lắm mới được một lần có tiền đồ, ông phải để cho Khương lão gia biết. Chứ chẳng biết khi nào nó lộ nguyên hình, phải vội vàng giành cơ hội tốt mới được.

Trời cao giúp ông, ở đây vừa lúc không có người, Khương Lập Quốc cung kính gõ cửa bước vào, "Khương đổng."

Bàn về mối quan hệ trong gia đình, ông sẽ gọi Khương lão gia là chú, nhưng trong công ty thì vẫn gọi theo cấp bậc.

Khương lão gia đang ngồi nghỉ ngơi trước bàn làm việc, nghe tiếng gọi thì xoa xoa huyệt thái dương, đeo kính vào, "Nói đi."

"Không có gì quan trọng, chỉ là phương án của Tiểu Du làm được chọn làm phương án ưu tú, thân là cha thấy con trai cuối cùng cũng mở mang trí tuệ nên rất vui, không nhịn được muốn tới kể cho ngài nghe."

1

"Vậy à? Gần đây ta bận rộn nhiều việc, không mấy chú ý tới phòng vận doanh. Nếu thằng nhóc đó thật sự có tiền đồ, ta cũng phải thưởng cho nó mới được."

Có điều Khương lão gia rất rõ tính cách của tiểu bá vương, nếu như không có ai lôi kéo, chắc chắn không thể nào tự mình làm phương án.

Ông tò mò hỏi, "Là ai cùng làm với nó?"

Trước khi đến, Khương Lập Quốc đã chú ý sẽ bị hỏi câu này, trả lời, "Tiểu Hựu. Nếu không có Tiểu Hựu kéo nó làm, e là giờ này vẫn còn đang lo chơi."

Ban đầu ông đã cam kết với Khương Hựu, nếu có thể đốc thúc được Khương Trạm Du, chỗ tốt chắc chắn sẽ không thiếu phần được. Với lại ông hiểu con trai mình, thằng nhóc con này hận không thể ở chung một phe với người ta, nếu như được thưởng mà Khương Hựu không có gì, chắc chắn sẽ gây chuyện, chi bằng cứ nói thật cho xong.

"Tiểu Hựu?" Khương lão gia giật mình, "Nó ở phòng vận doanh à..."

"Là phòng vận doanh." Khương Lập Quốc cảm thấy có chút kì lạ, "Tiểu Hựu là một đứa bé ngoan rất đáng để đào tạo."

"Ừ, chờ tới chiều để ta đọc phương án của hai đứa xem thế nào. Giờ cơm trưa tới rồi, cậu đi ăn trưa với ta."

"Dạ vâng, chậm thôi, để tôi đỡ ngài..."

... jongwookislove.wordpress.com

Cùng đồng nghiệp ăn vịt quay vui vẻ cả buổi trưa, lúc quay về công ty, Khương Hựu nhìn mấy cái cây ven đường được quấn dây đỏ trang trí, mới bất giác nhận ra tết đã đến rất gần rồi.

Dù sao cũng có gia đình của mình, năm ngoái hắn đón tết ở nhà với Bùi Minh Tiêu, năm nay chắc là cũng như vậy.

Tết năm ngoái, nói thế nào nhỉ... Cái gì cần có đều có, bữa cơm giao thừa cũng được nấu từ đầu bếp cao cấp, tinh tế còn rất ngon.

Cũng không biết tại sao hắn không cảm thấy có không khí tết, bầu không khí vẫn vắng lặng như những lúc khác.

Năm nay... Trong đầu Khương Hựu đột nhiên có một suy nghĩ.

Không náo nhiệt cũng không sao, nhưng hắn nghĩ tới một điều vui vẻ --- Ở cùng Bùi Minh Tiêu!

Bởi vì vui một mình chi bằng cả nhà cùng vui!

Đúng, là như vậy!

Khương Hựu chuẩn bị kế hoạch trong đầu, cũng quyết định tối nay đi siêu thị mua đồ tết.

Thuận tiện có thể mua món quà thứ ba cho Tra Tra Tiêu, haha.

Khoảng thời gian này, nếu không về nhà đúng giờ được hắn sẽ nói với Bùi Minh Tiêu một tiếng, hôm nay cũng giống vậy.

Trà bưởi: Tối em không về ăn cơm, tan ca xong đi siêu thị luôn

Tra Tra Tiêu: Thiếu cái gì thì nói bác Lý bảo người đi mua cho

Trà bưởi: Không được, em muốn tự mua đồ tết

Cũng giống như Khương Hựu, khi đọc tin nhắn này Bùi Minh Tiêu mới chợt nhận ra hai ngày nữa đã là tết rồi.

Mặc dù hắn chưa từng tự đi sắm đồ tết, nhưng theo tin nhắn thì có thể đoán được, trong siêu thị bây giờ rất đông người. Tình trạng xô đẩy rất nhiều, thậm chí còn có người nhân cơ hội để trộm đồ.

Bỏ đi...

Bùi Minh Tiêu nhấn đường nội bộ nhắn cho trợ lý, "Quách Chiêu, đẩy buổi xã giao tối nay sang bữa khác."

Sau đó hắn cúp máy, gõ chữ: Tan ca chờ tôi, tôi chở cậu đi

Khương Hựu: "..."

Đm!

Nhưng mà Bùi đại tổng tài chịu hạ phàm đi siêu thị với hắn, thân là dân đen không thể từ chối ý tốt của người ta được, chỉ có thể đồng ý trước, đến siêu thị rồi lén đi mua quà sau.

Tết sát nút rồi, chẳng ai còn tâm trạng để làm việc nữa, thậm chí còn có hai vị đồng nghiệp đã lên đường về quê, cả phòng vận doanh cùng uống trà sữa, kéo nhau vào chơi game, một buổi chiều nhanh chóng trôi qua.

Trong mấy tiếng này, Khương Hựu đã thăng cấp thành dã cha của cả phòng. Nhóm người vì tranh giành dã cha mà suýt đánh nhau. May là tiểu bá vương nhào ra ngăn cản thì thảm kịch mới không xảy ra --- Dã cha là của hắn, ai cũng đừng hóng chấm m.út!

Đến lúc tan ca, mọi người vẫn chưa thỏa mãn cất điện thoại vào, khoác vai đi về. Lúc bước ra cửa, Khương Hựu nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc.

Hắn vội vàng trở về vẻ nghiêm chỉnh, thấp giọng nói, "À ờ, có người đến đón tôi, tôi đi trước nha, ngày mai chơi tiếp."

Mọi người đánh hơi được mùi hóng hớt, không để Khương Hựu đi, "Nè nè ai đón, cô gái xinh đẹp hả?"

Khương Hựu há hốc, muốn giải thích tình trạng hôn nhân của mình. Không đợi lên tiếng, cửa xe đã mở ra, một người đàn ông đi về phía họ, khung xương quai hàm đẹp như tranh vẽ.

Thấp giọng nói, "Khương Hựu, lên xe đi."

Phòng vận doanh: "Ồhhh."

Không phải cô gái xinh đẹp, mà là một anh chàng siêu cấp đẹp trai, là siêu siêu siêu cấp!

Thì ra không chỉ là dã cha hạng nhất, làm đàn ông cũng là hạng nhất, các con đồng loạt giơ ngón tay cái về phía dã cha, ánh mắt bắn ra sự chua chát của trái chanh!

Vì để không bị chua chết, Khương Hựu im lặng chốc lát, chạy mất dạng.

Đi ra ngoài với Bùi Minh Tiêu, ăn cái gì cũng là một vấn đề lớn. Cuối cùng Khương Hựu dẫn Bùi Minh Tiêu tới một nhà hàng phương Tây đơn giản sạch sẽ, hai người gọi tùy tiện vài món, ăn xong thì lập tức đến siêu thị.

Bùi Minh Tiêu đề nghị tới siêu thị nhỏ, có thể sẽ vắng người hơn, nhưng Khương Hựu sợ mình không tìm được đồ mình muốn, nên từ chối, bảo tài xế chở hai người tới chuỗi siêu thị lớn nhất của Tân Thành.

Sự thật chứng minh Bùi Minh Tiêu suy đoán rất đúng, đứng ở lối vào, nhìn bên trong dòng người chằng chịt, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh quần áo dơ bẩn của người khác cạ trúng người khác, hàng lông mày liền nhíu lại.

Nhưng đây lại rất đúng ý Khương Hựu, hắn nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Bùi Minh Tiêu, tỏ ra lo lắng nói, "Trời ơi, sao đông quá vậy! Nếu anh không chịu được thì về nhà trước đi, em đi một mình được!"

"Không sao." Bùi Minh Tiêu nói, "Lấy xe đẩy ở đâu?"

Khương Hựu: "Đông người như vậy tính tiền sẽ xếp hàng lâu lắm, lãng phí thời gian, anh làm xong việc rồi hả?"

"Không cần xếp hàng, tôi quen CEO của chuỗi siêu thị này, trước khi về chào hỏi một tiếng là được."

1

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu vẫn chưa chết tâm, "Vì chuyện không xếp hàng nhỏ như vậy mà làm phiền người ta có sao không?"

Bùi Minh Tiêu rốt cuộc cũng tìm được chỗ để xe đẩy, chỉ chỉ với Khương Hựu, "Mạng giao thiệp có là phải dùng, cậu đi lấy xe đi."

Hết cách, Khương Hựu đau khổ đi lấy xe đẩy, chọn một chiếc màu xanh lá cực to.

Rau củ trong nhà được cung cấp đúng hạn, đồ dùng hằng ngày không hề thiếu, vì thế sau khi vào, hắn vượt qua hàng trái cây rau củ và đồ dùng hằng ngày, đi tới khu ăn vặt.

Đại khái khi còn bé Khương Hựu rất được mẹ nuông chiều, làm cho hắn có tật xấu thích ăn vặt, ăn kem, uống nước ngọt, khi thấy những món này thì sẽ không nhúc nhích. Hắn đẩy xe tới hàng snack, nhìn cũng không thèm nhìn, lấy mỗi loại một bịch.

Bùi Minh Tiêu đi sau lưng, nhíu mày.

Sau khi lấy snack xong thì qua tới hàng kẹo, hắn không thích không ghét đồ ngọt, nhưng mà tết mà, không thể thiếu kẹo nhiều màu sắc cùng với socola. Hắn cầm một túi kẹo to được gói đẹp đẽ dành cho tết, một hộp socola thật lớn cũng được gói kỹ càng --- chính là loại nặng cỡ 3kg.

Bùi Minh Tiêu nhìn Khương Hựu so tài với hộp quà, bĩu môi.

Sau khi rời khỏi hàng kẹo thì đến thiên đường thứ hai --- Quầy kem. Khương Hựu nuốt nước miếng, giới thiệu, "Kem ly phải mua ngày sản xuất gần nhất, nếu không để lâu bên trong có đá, ảnh hưởng đến mùi vị. Nói ví dụ như cái này cái này cái này..."

Khương Hựu vừa nói vừa mở tủ lạnh, mau chóng lấy kem bỏ vào xe, "Còn có cái này cái này cái này... Oa! Đá bào! Em muốn mỗi vị một hộp, ô mai thì lấy năm hộp!"

Bùi Minh Tiêu nheo mắt hỏi, "Đủ không?"

"Đủ rồi!" Dựa theo một loạt liệt kê vừa rồi, Khương Hựu thỏa mãn nói.

"Tôi nói là." Bùi Minh Tiêu dừng lại, "Một xe có đủ không, không đủ thì tôi đi lấy thêm xe khác."

Khương Hựu: "..."

Tra nam chết tiệt, một ngày không chọc tôi thì anh ngứa ngáy không yên à!!

Hắn muốn nói là không cần, lát nữa sắp xếp lại là có chỗ. Nghĩ lại, đây chẳng phải là cơ hội tốt để đẩy Tra Tra Tiêu đi, mình có thời gian đi mua quà sao?

"... Hình như là không đủ thật." Khương Hựu giả vờ áy náy, "Vậy phiền anh đi lấy thêm một xe giúp em."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, bước đều đi mất.

Chính mắt nhìn thấy đối phương chìm vào trong nhóm người rồi, Khương Hựu mới xoay người, tìm được chỗ đông người nhất, đẩy xe chạy nhanh về phía đó.

Hai phút sau hắn tới mục tiêu. May mắn là hắn không đoán sai, chuẩn bị đón tết, chỗ đông nhất trong siêu thị chính là khu này.

- -- Là khu bán câu đối, đèn lồng, đồ trang trí tết.

Bởi vì có rất nhiều mẫu mã khác nhau, ước chừng phải bày ra bốn quầy, hơn nữa quầy nào cũng kín người, nước chảy không lọt.

Khương Hựu nhón chân muốn xem quầy đó bán cái gì, đáng tiếc quá đông không nhìn thấy, đành phải len lỏi vào trong.

Hắn để xe một bên, vừa nói "Cho qua cho qua" vừa chen vào, ba phút sau chen tới được quầy hàng thứ nhất.

Kể tới hắn cũng khá may mắn, cái quầy này bán đúng đồ mà hắn muốn. Sau khi lấy xong hắn lại mất ba phút chen ra, trở về xe của mình thì người đổ đầy mồ hôi.

Dư quang nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc.

... Trời mẹ nhanh vậy, Tra Tra Tiêu quay lại rồi!

Hắn vội vàng nhét đồ vừa lấy xuống dưới đáy xe, chạy tới quầy bên cạnh, giống như vừa nãy nhón chân nhìn vào trong, giả vờ như không có gì muốn mua, đang chờ người.

"Sao cậu lại chạy qua đây." Lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng.

"Em thấy ở đây đông người." Khương Hựu chột dạ không dám quay đầu lại, tiếp tục kiễng chân, "Tới xem bán cái gì."

"Ồh, vậy bán cái gì?"

"Chắc là đồ trang trí tết." Khương Hựu thở dài, "Em không nhìn thấy."

Thật ra thì hắn cao gần một mét tám, thấp hơn Bùi Minh Tiêu một chút, nhưng so với người bình thường vẫn là thuộc hàng có chiều cao. Không nhìn thấy là vì mấy bà cô trước mặt không nói nhiều lời, đạp lên quầy lấy đồ, che hết cả tầm nhìn.

Câu đối treo trong nhà vẫn chưa có, Khương Hựu không muốn Bùi Minh Tiêu phải vì mình mà đứng ở chỗ đông người này, trong lòng hơi gấp, nhảy lên xem.

Bùi Minh Tiêu nhìn nam sinh nhảy như con thỏ, đối với hành động tham gia mua hàng náo nhiệt này có chút im lặng.

Nhưng đành chịu, đã tới rồi chỉ có thể làm theo ý nam sinh thôi. Bùi Minh Tiêu khẽ thở dài, giơ tay hai tay tới.

Một giây sau, Khương Hựu cảm giác hông mình có hai bàn tay to giữ lấy, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi ---

Bùi Minh Tiêu dễ dàng nâng hắn lên.

2

"Nhìn thấy chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi