TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Thấy Bùi Minh Tiêu trả lời bằng dấu chấm hỏi, phản ứng đầu tiên của Khương Hựu là không biết sai ở chỗ nào.

Đánh thiếu có một từ, có cái gì kì lạ đâu?

Nhưng ngay sau đó, chờ hắn đi sâu vào suy nghĩ, thiếu từ "thẳng" thì còn lại ba từ...

Trông như là đang khoe khoang cái vị trí nào đó của mình... rất dụ dỗ.

Má, sơ suất quá!

Khương Hựu đưa tay ấn nhân trung, mới miễn cưỡng kéo bản thân khỏi bến bờ bất tỉnh.

Hắn vội vàng gõ chữ: Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi em định nói là "em rất căng thẳng", chưa gõ xong thì em bị kêu lên sân khấu, không biết làm sao ấn gửi đi! Em không có ý đó!!!!

Tra Tra Tiêu: Em có ý nào?

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu cũng không biết đối phương thật sự không hiểu, hay là giả vờ hồ đồ: Chính là... em, em không có ý nói chỗ kia chặt...

Không đúng, không thể nói vậy được, hắn chưa từng có cuộc sống sinh hoạt kia, đúng là chặt thật.

Trà bưởi thu hồi một tin nhắn

Trà bưởi: Em chặt thật, nhưng đây không phải ý em muốn biểu đạt

Cũng không đúng, không thể chú ý vào điểm chặt hay không mà là phải chú ý vào điểm giải thích.

Trà bưởi thu hồi một tin nhắn

Cứ vậy gửi rồi thu hồi gửi rồi thu hồi, Khương Hựu càng tô càng đen, nóng nảy muốn ném luôn điện thoại.

"Coi chừng xe, Tiểu Hựu." Ba Tang đi bên cạnh nhắc nhở, "Mặt cậu đỏ vậy, cổ cũng đỏ, xảy ra chuyện gì, không bị sốt chứ?"

... Bỏ đi, giải thích nữa thì lát chắc mình chết yểu mất, chi bằng trốn cho rồi. Khương Hựu hậm hực cất điện thoại đi, "Không sốt, hồi nãy xúc động quá mới vậy, các anh đã nghĩ ra ăn gì chưa?"

Trình Hề là nghệ sĩ, không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, vì vậy cả ba đi ăn ở một nhà hàng có phòng riêng, trong lúc cười cười nói nói thì buổi trưa cũng trôi qua rất nhanh.

Trước khi bắt đầu vòng thi cuối cùng, chương trình sắp xếp một hoạt động thú vị --- Đi thăm nhà của khách mời. Park Sungmin và Tôn Dục đi thăm nhà Kiều Chân, thân là thành viên tổ F, Khương Hựu và Ba Tang sẽ đến thăm nhà Trình Hề.

Nghe nói trước khi quay, người yêu của Trình Hề, Đào ảnh đế không đồng ý cho họ tới thăm, vì hắn nghĩ đó là không gian riêng tư của hai người. Nhưng trải qua mấy ngày tiếp xúc, Trình Hề cảm thấy Khương Hựu và Ba Tang là người tốt, nếu như bọn họ không phối hợp, làm giảm thời lượng lên sóng của cả hai, sẽ bị trách là không công bằng. Đào ảnh đế không cản được Trình Hề, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Thời gian lên đường là sáng mai, Khương Hựu hiếm có thu được một nửa kỳ nghỉ.

Nhưng mà có kỳ nghỉ không có nghĩa là sẽ được nghỉ ngơi, dù sao ngày mai phải tới nhà người ta, không thể đi tay không được. Hắn tới trung tâm thương mại lượn cả buổi trời, cuối cùng chọn mua một cây đèn để bàn cho cặp đôi.

Chờ xách cây đèn về khách sạn, không đợi mở cửa đi vào phòng, Trình Hề đã cầm túi thức ăn chạy tới, "Dữu tử, tôi đang tìm cậu đây, ăn trái cây nè."

Vừa nói Trình Hề vừa đưa túi thức ăn cho Khương Hựu.

"Anh mua hả?" Khương Hựu nhìn một cái, là bốn hộp trái cây khác nhau, "Tôi ăn không hết đâu, một hộp là đủ rồi, còn lại đưa cho Ba Tang đi."

Trình hề nói, "Không phải tôi mua, là người yêu tôi đặt giao hàng đưa tới. Cậu lấy ăn đi, Ba Tang đã có phần rồi... Em ấy đặt nhiều quá tôi ăn không hết, chỉ có thể chia ra cho mọi người, ăn đi đừng ngại."

"Đặt nhiều quá" nghe như là chê, nhưng giọng nói lại toát lên sự ngọt ngào không ngăn được.

Khương Hựu yên lặng đưa tay về, "Vậy để tôi ăn, cám ơn anh."

Xách cây đèn với bốn hộp trái cây, Khương Hựu mở cửa đi vào phòng.

Đi dạo hơn một tiếng trong trung tâm thương mại, giờ cũng có hơi khát, hắn mở hộp trái cây ra, tay lấy điện thoại.

Trốn tránh cũng không phải cách, cần đối mặt thì phải đối mặt. Hắn nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tâm trạng bị chế giễu, mở weixin ra ---

Kỳ lạ chính là, sau khi thu hồi một đống tin nhắn, Bùi Minh Tiêu cũng không có gửi tin nhắn nào mới.

... Sẽ không ngồi chờ mình trả lời chứ?

Khương Hựu định chủ động đổi chủ đề, nói sang chuyện khác: Chiều nay em nghỉ

Khoảng năm phút sau, Bùi Minh Tiêu trả lời, là tin nhắn thoại, "Định đi đâu?"

Âm thanh xung quanh có vẻ khá ồn. Vừa lúc Khương Hựu đang ăn không tiện gõ chữ, cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, "Ngày mai phải qua nhà Trình Hề làm khách nên em mới ra ngoài mua quà. Thời gian còn lại thì nghỉ ngơi, vòng thi vừa rồi quá hao sức."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Cái gì mà "nghỉ ngơi cho khỏe đi", quá qua loa lấy lệ, Khương Hựu nhai quả nho, bực bội nghĩ.

"Buổi trưa ăn cái gì." Một lúc sau, Bùi Minh Tiêu hỏi.

Khương Hựu vèo vèo thông báo món mình đã ăn, "Bây giờ em đang ăn trái cây --- Người yêu của Trình Hề đặt cho ảnh. Đặt nhiều quá nên em thay ảnh xử lý mấy hộp."

Càng nói trong lòng Khương Hựu càng cảm thấy vô vị, hắn biết một trong những nỗi khổ của con người chính là đem mình ra so sánh, cũng biết hoàn cảnh của mình và Trình Hề là khác nhau. Nhưng khi nhìn nhà người ta ân ái ngọt ngào, vẫn không nhịn được cảm giác chua xót ghen tị.

Không lâu lắm, Bùi Minh Tiêu trả lời: Ừ

Khương Hựu đoán đối phương đang bận, ban ngày ra ngoài thì chắc là đang tuần tra chi nhánh hoặc đi xem hạng mục. Khương Hựu cũng để điện thoại xuống, dồn tâm trí xử lý hộp trái cây.

Sự thật chứng minh Khương Hựu đã đoán đúng, Bùi Minh Tiêu đang đi tuần tra chi nhánh.

Hắn ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc chi nhánh công ty, tổng giám đốc đứng bên cạnh, vừa báo cáo tiến triển của hạng mục vừa xem xét nét mặt của Bùi Minh Tiêu.

Nghe xong, Bùi Minh Tiêu phân phó, "Cầm bảng báo cáo kế toán bốn quý năm ngoái với bảng báo thuế tới đây."

Tổng giám đốc gọi điện cho kế toán, kế toán mau chóng cầm giấy tờ Bùi Minh Tiêu cần lên.

Bùi Minh Tiêu nhận xấp giấy dày, lật từng tờ xem. Hắn xem rất nhanh, hai chân của tổng giám đốc và kế toán càng ngày càng nhũn ra theo tiếng lật --- Thật ra thì công ty chẳng có vấn đề gì cả, chẳng qua là phản ứng tự nhiên do hình ảnh của Bùi tổng xây dựng làm ảnh hưởng mà thôi.

Tới trang nào đó, động tác tay của Bùi Minh Tiêu dừng lại.

Tim của tổng giám đốc nhảy tới cổ họng, trong đầu bão táp kéo tới nghĩ cách nào ứng phó với từng vấn đề của Bùi tổng.

Một giây sau Bùi Minh Tiêu lấy điện thoại ra, nhàn nhạt mở miệng, "App giao hàng làm sao thêm địa chỉ ở vùng khác."

Tổng giám đốc sửng sốt, "... Vâng?"

"Tôi hỏi." Bùi Minh Tiêu để điện thoại lên bàn, "App giao hàng làm sao thêm địa chỉ ở vùng khác."

"À à à, sếp chờ chút, để em làm..."

Cho nên kết quả cuối cùng nhận được là, vào giờ ăn tối, chủ nhà hàng Nhật dẫn theo hai phục vụ gõ cửa phòng Khương Hựu, chia làm hai lần mới đưa vào hết thức ăn được mang tới.

Không cần hỏi Khương Hựu cũng biết là do ai làm, cám ơn chủ nhà hàng xong thì gọi điện cho Bùi Minh Tiêu, "Anh đặt nhiều như vậy làm gì á?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Trong khách sạn còn có khách mời với các nhà thiết kế khác, em ăn bao nhiêu thì ăn, còn lại chia cho bọn họ."

"Tốn kém quá." Khương Hựu đau túi, nhìn mấy cái hộp thôi cũng biết là không rẻ rồi.

"Không sao." Bùi Minh Tiêu cười nói, "Mắc hơn trái cây hồi chiều em ăn là được."

Mắc hơn trái cây hồi chiều em ăn là được.

Sự ghen tị hồi chiều của Khương Hựu lập tức bay biến mất sạch.

Cái gì mà "nỗi khổ của con người chính là đem mình ra so sánh", phải là "hạnh phúc của con người chính là đem mình ra so sánh" đó được không?! Mấy nhà triết học kia nói sai hết rồi.

Đều là nói bậy!

Khương Hựu toét miệng cười một lúc lâu, cắn m.ôi d.ưới nói, "Vậy em đi đưa đồ ăn trước."

"Được, đi đi."

Bởi vì ăn quá no, Khương Hựu xuống phòng tập gym chạy bộ đổ mồ hôi một lúc lâu mới về phòng ngủ.

Trình Hề và người yêu sống ở thủ đô, từ Thượng Hải sẽ mất hai tiếng bay. Hôm sau tổ F cùng đoàn quay bắt xe sớm ra sân bay, mười giờ đáp xuống thủ đô.

Trước khi xuống máy bay, Trình Hề dặn dò kỹ càng, "Lát nữa mọi người theo sát tôi, lỡ bị chen tụt lại thì gọi điện cho trợ lý của tôi, nếu không tôi sẽ không tìm được mọi người."

Khương Hựu hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thuận miệng đáp, "Được, cứ yên tâm."

Kết quả lấy xong hành lý, mới ra khỏi cửa trong nháy mắt liền bị fan hâm mộ che hết tầm nhìn.

Dõi mắt nhìn lại, xung quanh đầy nghịt người, phần lớn là fan hâm mộ cầm đèn led, bảng ủng hộ, khẩu hiệu rất nhịp hàng, vô cùng vang dội.

Lúc này Khương Hựu mới hiểu tại sao Trình Hề dặn mọi người bám sát mình, bởi vì vệ sĩ chắn bên cạnh, nếu vô tình bị đẩy chen ra, sợ là sẽ chìm trong biển người, không thể chen về lại bên cạnh Trình Hề.

Vất vả rời khỏi sân bay, xe của công ty Trình Hề đã đậu chờ sẵn.

Lên xe, hít thở không khí thoáng mát, Khương Hựu hưng phấn báo cáo với Bùi Minh Tiêu: Anh có biết em vừa trải qua chuyện gì không!

Bùi Minh Tiêu cảm thấy nam sinh xúc động rất là xinh, cong môi: Chuyện gì?

Trà bưởi: Fan đón ở sân bay! Fan ra đón đó! Fan của ngôi sao đỉnh cấp ra đón đó! Tình huống nguy hiểm lắm nha, em không dám tưởng tượng luôn!

Tra Tra Tiêu: Nguy hiểm cỡ nào?

Trà bưởi: Chen lấn quá em không chụp được hình, đại khái là cả sân bay toàn là fan hâm mộ cầm bảng led, mấy cái bảng đó làm đẹp lắm. Lúc trước em không hiểu làm nghệ sĩ thì có gì tốt, bây giờ xem như cũng hiểu rồi. Nếu như đáp máy bay được nhiều người chào đón như vậy thì em cũng vui nữa!

Tra Tra Tiêu: Chen lấn có bị thương không?

Trà bưởi: Không có không có, mấy anh vệ sĩ bảo vệ tụi em ổn lắm

Tra Tra Tiêu: Ừ, đi đứng cẩn thận

Lại trò chuyện thêm vài câu, Khương Hựu cất điện thoại vào, lòng hưng phấn vừa rồi cũng giảm đi nhiều. Đúng lúc camera vác máy ra sau, ba người liền vào mode thảo luận, coi như là làm tài liệu thực tế cho chương trình hậu kỳ.

Khoảng nửa tiếng sau, xe lái vào nhà để xe của một tòa nhà sang trọng. Bên trong có thang máy, có thể đi thẳng tới tầng của cặp đôi.

Khương Hựu vốn nghĩ với danh tiếng này, cả hai sẽ ở biệt thự hoặc trang viên gì đó. Nhưng ngoài dự đoán, căn của cặp đôi chỉ là một căn nhà bình thường, diện tích cỡ 200m2, trang trí đơn giản, nhưng có thể nhìn ra tình yêu từ những chi tiết nhỏ.

Ví dụ như giày của Đào ảnh đế để ở bên trong, Trình Hề có thể dễ dàng lấy giày của mình ở ngoài; nói ví dụ như bên cạnh mâm trà có để hạt đười ươi để bảo vệ giọng hát, có thể ngâm uống bất cứ lúc nào.

Mà ở chỗ này, Khương Hựu cũng là lần đầu tiên được gặp Đào ảnh đế người thật.

So với trên màn ảnh, ở ngoài cũng không dễ gần, trước tiên đón mọi người vào nhà, sau đó hỏi, "Chẳng phải chiều anh mới về sao?"

Trình Hề nói, "Đổi vé ấy mà."

Đào ảnh đế nắm tay Trình Hề, "Anh dẫn mọi người đi thăm nhà đi, em đi bảo dì nấu cơm."

Trình Hề ừ một tiếng, chờ Đào ảnh đế đi xa rồi, mới nhỏ giọng nói với Khương Hựu, "Là tôi cố tình nói sai giờ đáp, chứ không là em ấy sẽ ra sân bay đón tôi. Gần đây em ấy bận lắm, có thể ở nhà nghỉ ngơi được thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hai người phải giữ bí mật cho tôi nha."

Khương Hựu nhìn tay Trình Hề, gật đầu một cái.

Chờ ăn cơm xong, quay xong nội dung chương trình yêu cầu, cũng đã đến lúc đi.

Khương Hựu tìm Trình Hề đưa quà, bất ngờ gặp Trình Hề và Đào ảnh đế đứng ở hành lang nói chuyện. Nói một hồi, Đào ảnh đế nhẹ nhàng ôm Trình Hề một cái.

Không hôn môi, không có bất kì sắc dục nào, chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng, mang sự nhớ nhung dày đặc.

Không khỏi không thừa nhận, vào giờ phút này, trong lòng Khương Hựu lại bắt đầu chua xót.

- -- Hắn và Bùi Minh Tiêu có hôn môi, nhưng không nắm tay, cũng chưa từng ôm như vậy. Nếu như là người yêu hoặc vợ chồng bình thường, chắc chắn sẽ nắm tay ôm nhau mỗi ngày.

Nỗi khổ của con người chính là đem mình ra so sánh, ừ, hắn đúng là không nên nghi ngờ mấy nhà triết học.

Tặng quà xong, tạm biệt xong, mọi người lại lên đường trở về Thượng Hải.

Buổi sáng ngủ bù trên máy bay, bây giờ Ba Tang không ngủ được nữa, kéo Khương Hựu nói chuyện, "Tình cảm của Tiểu Trình bọn họ tốt ghê. Lúc trước tôi nghe nói giới giải trí chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, không có tình yêu thật sự, giờ nhìn lại, tình yêu với có bận không, có gặp nhau không cũng không liên quan, nếu như yêu nhau thật, thời gian và khoảng cách đều không thành vấn đề."

Làm nghệ thuật phần lớn đều có tính cách lãng mạn, đa sầu đa cảm, Khương Hựu cảm thấy câu này xuất phát từ một trưởng bối không hề sai một chút nào, đáp lại, "Đúng vậy, chỉ cần gặp đúng người, núi còn có thể san bằng."

Ba Tang cười haha, "Cũng giống như chị dâu của cậu, chúng tôi kết hôn đã mười năm rồi, lần nào về nhà cô ấy cũng ôm không buông. Cái độ dính người không khác gì hồi mới yêu cả."

Bởi vì phải chăm sóc ba mẹ hai bên, bình thường Ba Tang làm việc ở Thượng Hải, nhưng vợ thì vẫn ở Tây Tạng.

Tự nhiên bị thồn cho tô cơm chó không kịp chuẩn bị, Khương Hựu buồn rầu một chốc, kéo chăn che mặt, "Tự nhiên thấy mệt quá, tôi ngủ một lát nha."

"À, cậu ngủ đi." Ba Tang vẫn chưa thỏa mãn lắm.

"Ngủ" chỉ là từ dùng để chặn miệng Ba Tang, kết quả theo tiếng máy bay chạy, Khương Hựu ngủ thật.

Chờ tới lúc bị gọi dậy, máy bay đã hạ cánh rồi.

Khương Hựu mơ màng đi xuống, ngáp mấy cái, có chút ngủ chưa đủ. Ba Tang thì đang gọi video báo bình an với vợ --- Vị này có thói quen báo cáo của đàn ông sợ vợ.

Khương Hựu cười một tiếng, cũng gõ chữ gửi Bùi Minh Tiêu: Chúc mừng chàng trai có đôi chân đẹp nhất Tân Thành đã đáp an toàn xuống Thượng Hải

Gửi đi thành công, lại đột nhiên nghe giọng Ba Tang mới ngọt ngào với vợ, giờ đã quay ngoắt, "Tiểu Hựu, chờ chút!"

Khương Hựu: "Hả? Làm sao?"

Ba Tang cúp máy, mở bài weibo vừa được gửi tới một giây trước, nhanh chóng xem từ đầu tới cuối.

Sắc mặt chớp mắt chuyển xanh, "Cậu, cậu bị chửi tới lên hot search rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi