TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Cách giải quyết lúng túng tốt nhất là giả ngu, trong xe đều là bốn người thông minh, cuối cùng rất thống nhất giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, không có tiếng hai người hôn nhau, cũng không có tiếng than phiền sau khi hôn xong lập tức trở mặt, chỉ còn lại camera hành trình ghi lại hết cái có thể gọi là lịch sử của đời sống tình nhân.

Lúc đến nhà, đầu bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, Khương Hựu đã không ăn gì từ sáng, sau trận lùa quét, cái bụng cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Hắn có thói quen sau khi đi nặng sẽ đi tắm, dọn dẹp đồ đạc xong lập tức chạy vào phòng tắm, làm cho bản thân thơm tho, nằm lên giường nhưng lại không có ý ngủ trưa.

Cái bụng đã thỏa mãn nhưng tinh thần thì chưa.

Xa cách Bùi Minh Tiêu hai mươi ngày, mới vừa rồi chỉ có gần nhau hai tiếng, sao mà đủ chứ?

Khương Hựu xoắn xuýt mấy giây, quyết định hỏi dò trước: Lát nữa anh đi làm hả?

Đối phương chắc không ngủ, trả lời rất nhanh: Không đi

Trà bưởi: Chiều cũng không đi?

Tra Tra Tiêu: Ừ, làm việc ở nhà

Làm việc ở nhà, đây chẳng phải là...

Khương Hựu muốn hỏi có thể qua làm việc chung không, mình chắc chắn sẽ không quấy rầy. Không đợi gửi đi thì màn hình đã có tin nhắn.

Tra Tra Tiêu: Anh ở thư phòng, em qua đây đi

... Người này biết đọc suy nghĩ à?

Khương Hựu cào cào tóc, rón rén chạy qua thư phòng.

Đẩy cửa vào, Bùi Minh Tiêu đang gõ bàn phím, xem ra khá bận rộn. Hắn lại rón rén đi tới bên cạnh Bùi Minh Tiêu, ngồi xuống đất dựa lưng vào bàn đọc sách.

Vậy thì chính là ngồi cạnh chân Bùi Minh Tiêu, lúc mệt có thể lén... dựa vào một chút.

Có hạng mục quan trọng cần xử lý, Bùi Minh Tiêu không chú ý tới bên cạnh. Qua chừng mười phút, hắn cảm giác bắp đùi có gì lông lông cạ cạ, cúi đầu nhìn, là một cái đầu nhỏ tròn vo.

Có thể là tư thế dựa không thoải mái, đầu nhỏ quẹt quẹt mấy cái, cơ thể cũng dựa sát vào chân Bùi Minh Tiêu, giống như thú cưng muốn gần gũi chủ.

Bùi Minh Tiêu không nhịn được cong môi.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng phê duyệt xong hồ sơ cần thiết, Bùi Minh Tiêu lần nữa cúi đầu, bé "thú cưng" vẫn giữ nguyên tư thế, cầm điện thoại lướt mạng.

"Chán à?" Bùi Minh Tiêu hỏi.

"Không có." Khương Hựu nói, "Muốn ăn đồ ngọt."

Bây giờ bảo tài xế ra ngoài mua, chi bằng gọi giao hàng, Bùi Minh Tiêu mở app lên, đưa điện thoại cho Khương Hựu, "Tự em chọn đi, có bỏ sẵn thẻ, cứ thanh toán thoải mái."

Khương Hựu không dám tin, "Em có thể ăn trong thư phòng của anh sao?"

Người mắc chứng sạch sẽ suy nghĩ chốc lát, "Nếu như làm dơ, nhớ dọn sạch trước khi anh nhìn thấy."

Khương Hựu "ui" một tiếng, "Hành động này của anh là đang tự lừa dối mình hả? Ủa không đúng, gọi là dối mình dối người, mắt không thấy thì đồng nghĩa không xảy ra."

Bùi Minh Tiêu: "... Em có ăn không?"

"Ăn!" Khương Hựu vội vàng lấy điện thoại, "Em ăn!"

Khương Hựu gọi cho mình một ly trà sữa và một ổ bánh cuộn, biết Bùi Minh Tiêu không thích ăn ngọt, gọi cho đối phương một ly trà trái cây không thêm đường.

Lúc tính tiền, hắn phát hiện trong app chỉ có một địa chỉ --- Là khách sạn hắn ở tại Thượng Hải. Không có địa chỉ công ty, cũng không có địa chỉ nhà.

Cho nên... cái app giao hàng này, là vì muốn đặt đồ ăn cho mình mới tải về.

Cho dù không ăn bánh ngọt, Khương Hựu vẫn cảm thấy trong miệng như có đường tan ra.

Chờ trà sữa được giao tới, Khương Hựu cũng ngồi mệt, tìm một bộ phim, đeo tai nghe vào, nằm dưới đất vừa ăn uống vừa xem phim.

Coi đến chỗ buồn cười, hắn sợ quấy rầy tới Bùi Minh Tiêu nên ráng nhịn, vì vậy tiếng cười phát ra nghe rất kì lạ. Bùi Minh Tiêu nhìn sang, rất khó tưởng tượng mình có thể cho một người khác vào phòng làm quấy nhiễu bản thân làm việc.

Nhưng mà cảm giác cũng khá tốt.

Nếu như bé "thú cưng" ăn đừng rớt vụn bánh ra thì tốt hơn, ừ.

Xem được một nửa bộ phim, Khương Hựu chợt nhớ ra cái gì, bò dậy vỗ vỗ lên đùi Bùi Minh Tiêu, "Anh không hỏi em ăn bánh có ngon không hả?"

Bùi Minh Tiêu hỏi theo ý hắn, "Ăn bánh ngọt có ngon không?"

Khương Hựu ngoắc ngón tay gọi Bùi Minh Tiêu, đối phương phối hợp cúi xuống.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính rọi vào phòng, trong kẽ hở giữa hai bờ môi là một vị socola ngọt ngào.

Khương Hựu đổ lỗi cho Bùi Minh Tiêu gầy đi là do không uống canh mình nấu, vì thế năm giờ chiều, Khương Hựu quyến luyến rời khỏi thư phòng, là để mua nguyên liệu nấu canh cho Bùi Minh Tiêu.

Đúng lúc chuyện gấp cũng xử lý xong rồi, Bùi Minh Tiêu thay đồ, cùng Khương Hựu đi siêu thị.

Lúc này là giờ tan tầm, hai người đổi sang đi siêu thị ngoại nhập ít người đến. Bùi Minh Tiêu phụ trách đẩy xe, Khương Hựu dẫn hắn tới quầy rau củ quả.

"Baby, hết bắp rồi, chúng ta thử loại bắp này không, nghe nói ngọt lắm."

"Ngọt vậy sẽ không bị tiêm cyclamate chứ?"

Khương Hựu đang tìm khoai từ, trước mặt là cặp nam nam xấp xỉ cỡ hắn đi ngang qua, vừa đi vừa thương lượng chọn loại nào. Cho dù phải đẩy xe chọn tới chọn lui, nhưng tay cả hai vẫn nắm chặt, không có ý buông ra.

Trong cuộc sống hiện đại, ân ái không cần phải có tình yêu, thậm chí còn không cần phải quen biết lẫn nhau, ngược lại nắm tay ôm nhau lại trở nên xa xỉ.

Ánh mắt của Khương Hựu cứ dừng mãi ở đôi bàn tay đang nắm kia.

Mình và Bùi Minh Tiêu chỉ có hôn, chưa... chưa từng nắm tay hay ôm nhau.

"Ờ..." Hắn liếc mắt nhìn Bùi Minh Tiêu, tay trái lén đưa về phía tay phải của đối phương, "Anh nói xem, em nên mua mấy củ?"

"Bao nhiêu cũng được, không ăn hết thì ---"

Lúc này chẳng biết là con nít nhà ai đột nhiên chạy xuyên qua hai người, Bùi Minh Tiêu theo bản năng lùi lại một bước.

Đứa trẻ không đụng trúng hai người, tay của Khương Hựu lại không chạm được gì.

"... Thằng nhóc này." Khương Hựu nhỏ giọng thì thầm, trong nháy mắt nhụt chí, không còn dũng khí chủ động nắm tay Bùi Minh Tiêu.

Chờ mua đồ ăn xong, Khương Hựu đi qua khu đồ dùng hằng ngày, kem đánh răng bị hắn đem theo sang Thượng Hải nhưng quên mang về, phải đi mua lại.

Quấy trước quầy kem đánh răng không biết bán cái gì, đủ màu sắc, có chai lớn chai nhỏ. Lúc đi ngang qua hắn tò mò liếc nhìn, thấy được mấy chữ Okamato chói mắt.

Hộp nhỏ như vậy đựng cái gì, không cần nói cũng biết.

Hôn cũng hôn rồi, không cút lên giường lăn lộn thì không được. Khương Hựu đột nhiên đứng hình tại chỗ, lắp bắp, "Em, em mệt quá, không muốn đi nữa, anh lấy giùm em hai tuýp kem đánh răng đi, vị cherry nha."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, để xe đẩy lại, đi về phía trước, Khương Hựu nhân cơ hội cúi người xuống nhìn kệ hàng.

"Size M, size L, XL; mỏng, có gân, gồ..." Nên chọn cái nào đây?

"Nóng kí.ch thích, bạc hà mát rượi, tự nhiên..." Tại sao gel bôi trơn cũng nhiều loại như vậy?

Hắn lấy một chai thường với hai hộp L, đột nhiên có người sau lưng hỏi, "Vị cherry, hãng này lần trước ở khách sạn em xài đúng không?"

Khương Hựu: "!!!"

Má nó, một phút không đủ gì hết, tìm đồ đơn giản vậy sao?

Chỗ chết người là, bây giờ hắn đang vểnh mông cúi người xem, nhìn một cái đã thấy nghiên cứu rất chăm chú.

... Khương Hựu ơi Khương Hựu, trong đầu mày là đất sét hay gì? Muốn mua mấy cái này thì tự ra ngoài mua, tự nhiên đi siêu thị với Bùi Minh Tiêu cái đòi mua?

Hắn đỏ mặt, xoay người lúng túng cười cười, "Đúng rồi, là cái này, chúng ta đi thôi."

Bùi Minh Tiêu: "Ừ."

"Lúc nãy em không biết ở trên kệ hàng để cái gì nên em nghiên cứu thử." Khương Hựu hoàn hảo giải thích cho trường hợp giấu đầu lòi đuôi, "Không nghĩ tới sản nghiệp phát triển cho kế hoạch một con nhanh như vậy, điều này chứng tỏ hiệu quả cải cách càng ngày càng rõ rệt."

Nhìn lỗ tai hắn đỏ hồng, Bùi Minh Tiêu quyết định chừa chút mặt mũi cho đối phương, "Ừ, đồng ý."

Về đến nhà đã gần bảy giờ, để tiết kiệm thời gian, Khương Hựu nấu một nồi cháo gà đơn giản, chuẩn bị ngày mai trổ tài.

Buổi sáng nhận điện thoại, vừa rồi dẫn nam sinh đi siêu thị, Bùi Minh Tiêu còn một vài công việc chưa xử lý xong. Hắn không thích để công việc sang ngày mai, ăn bữa tối xong thì đi thẳng lên thư phòng.

Chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn ngày mai, Khương Hựu đang do dự có muốn tiếp tục lúng túng ở cùng Bùi Minh Tiêu không, cuối cùng quyết định từ bỏ mặt mũi, làm bộ như không có gì ngồi xuống cạnh chân Bùi Minh Tiêu.

Mở weibo lên chuẩn bị lướt, thấy list hotsearch, chợt nhớ tới một chuyện.

- -- Bùi Minh Tiêu chẳng phải nói sẽ phạt mình sao? Sao tới giờ còn chưa làm gì nữa?

Không nhớ tới thì thôi, nhớ tới lập tức có chút gấp gáp. Dù sao ban đầu cũng là hắn giấu diếm Bùi Minh Tiêu, nếu không giải quyết chuyện "trừng phạt", hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Bùi Minh Tiêu.

Khương Hựu không nhịn được kéo vạt áo Bùi Minh Tiêu, nhỏ giọng hỏi, "Chừng nào anh mới phạt em?"

Thằng bé này sao lại nhớ? Bùi Minh Tiêu lại bắt đầu nhức đầu. Nhưng mà đây cũng là cơ hội tốt để chữa lời nói dối, nếu có thể nhân cơ hội hù dọa đối phương thì cũng tốt.

Bùi Minh Tiêu trầm ngâm chốc lát, khép laptop lại, lạnh lùng nói, "Ngồi đi."

Ngồi?

Ngồi đâu?

Theo tình huống bây giờ, tiếp tục ngồi dưới đất sẽ không trang trọng, ngồi lên bàn người ta thì càng không bình thường, Khương Hựu bị căng thẳng khó hiểu, đầu óc căng ra.

Bèn ngồi lên đùi Bùi Minh Tiêu.

1

Bùi Minh Tiêu càng nhức đầu hơn, "Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em, không phải kêu em nhõng nhẽo."

Khương Hựu lúc này mới nhớ ra trong thư phòng có ghế, mặt đỏ bừng, "... A a em xin lỗi, em đứng dậy liền!"

"Khỏi." Bùi Minh Tiêu thuận thế ôm eo Khương Hựu, "Cứ ngồi vậy đi."

Dừng một chút, hắn hỏi, "Em xảy ra chuyện tại sao không nói với anh?"

Khương Hựu nói thật, "Anh bận quá, em không muốn anh bận tâm về em. Với lại từ nhỏ em đã quen xử lý một mình, không dựa dẫm vào ai rồi."

"Từ nhỏ?" Bùi Minh Tiêu nắm bắt điểm chính, "Bắt đầu từ mấy tuổi?"

Khương Hựu chần chờ, "Bắt đầu từ lúc về Khương gia."

Khi đó cậu hai và cậu ba đều có gia đình phải chăm sóc, không có thời gian để ý tới hắn. Bà nội vì chuyện con gái út bỏ mạng mà đau lòng quá mức, ông nội cũng sa sút tinh thần, không rảnh rỗi lo cho hắn.

Vì thế Khương Hựu dùng thời gian ngắn xác định được vị trí của mình trong Khương gia, gặp chuyện gì mình tự giải quyết được thì đều làm, không giải quyết được thì nhịn, không hề gây phiền phức cho người khác, dần dần hình thành thói quen báo tin vui không báo tin buồn.

Nhưng mà Khương Hựu không muốn nói những chuyện này với Bùi Minh Tiêu, chỉ nói, "Ba mẹ em mất sớm, nên em độc lập hơn người khác."

Bùi Minh Tiêu sao có thể không biết tình hình của Khương gia, vốn chỉ muốn dạy dỗ nam sinh một lát, nghe thế rốt cuộc lại không mở miệng được.

Hắn nhỏ giọng, dùng ngón tay vuốt lên gò má đỏ ửng của nam sinh, "Bắt đầu từ lúc chúng ta kết hôn, em đã không còn là người nhà họ Khương nữa, mà là người của anh, sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết."

Khương Hựu sợ run lên, "Hả?"

"Anh nói." Bùi Minh Tiêu lặp lại, "Sau này em không phải là trẻ nhỏ không có người lớn quản lý nữa, có anh quản lý em."

Sau này em không phải là trẻ nhỏ không có người lớn quản lý nữa, có anh quản lý em.

Ngực của Khương Hựu phập phồng dữ dội.

Mũi và hốc mắt cũng ê ẩm.

"Vậy." Bùi Minh Tiêu dùng ngón trỏ nâng cằm Khương Hựu, "Sau này còn gạt anh không?"

Khương Hựu: "Không."

Bùi Minh Tiêu: "Nếu giấu diếm thì sẽ thế nào?"

Đáp lại hắn chính là một nụ hôn mãnh liệt.

Khương Hựu mang tất cả sự cảm kích và tình yêu không cách nào nói ra, trút hết vào nụ hôn này.

Vì để an ủi đối phương, bắt đầu Bùi Minh Tiêu rất dịu dàng. Nhưng nam sinh gần đây nắm được chút kỹ xảo, rất biết tấn công, không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích hắn.

Đôi mắt Bùi Minh Tiêu tối dần, bấu vào ót Khương Hựu.

Quyền chủ động nháy mắt lọt vào tay đối phương, cũng không lâu lắm, Khương Hựu bị hôn tới mơ màng.

Hắn ỷ hai người ngồi gần, bàn tay nhỏ bé bắt đầu không an phận, vén áo Bùi Minh Tiêu, sờ lên cơ bụng của đối phương. Bùi đại tổng tài lần đầu tiên bị người ta sờ kinh ngạc chốc lát, muốn vỗ vỗ lên người Khương Hựu kêu hắn an phận.

Kết quả, cánh tay vô tình đụng phải chỗ nào đó đã có khuynh hướng ngẩng đầu.

Bùi Minh Tiêu: "..."

Không thể nào, mời sờ cơ bụng có hai cái đã...?

Mà lúc này Khương Hựu cũng cảm giác mình mất mặt vô cùng, giống như bị chích điện đẩy Bùi Minh Tiêu --- Theo phản xạ lưng đụng vào bàn, ly trà đổ ra.

"Không... xin lỗi!" Khương Hựu đỏ mặt tới thiếu chút nữa nhỏ máu, vội vàng kéo quần kéo áo, "Chắc cháo gà bổ quá, em, em không quấy rầy anh nữa, em về trước!"

"Đừng nhúc nhích." Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Em muốn về làm gì?"

Đều là đàn ông, chuyện này đâu cần phải hỏi chứ, Khương Hựu lắp bắp, "Em về, về tắm nước lạnh, anh đừng xía vào."

"Mới vừa hết đông, sao tắm nước lạnh được." Bùi Minh Tiêu dùng sức hai tay, bế nam sinh ngồi lên bàn.

"Đừng nhúc nhích, anh giúp em."

Ying: Chương này phần dưới có một chút H, vốn dĩ là ko có, nhưng mình đã mò vào weibo của tác giả để kiếm, rồi bỏ tiền convert từ ảnh sang text mới có để làm cho mọi người đọc, nên là mình sẽ up riêng và set pass, gợi ý viết ở đây: Khương Hựu sang Nhật công tác cho dự án của mình, hợp tác với một tạp chí, địa điểm chụp ảnh được chọn ở đâu và thời gian là thứ mấy? Pass có 14 kí tự, không dấu, không viết hoa, viết liền, ví dụ chụp ở Osaka thứ 2 thì pass sẽ là osakathuhai. Không gợi ý thêm, không share pass. Link phần H > https://jongwookislove.wordpress.com/toi-lam-tra-xanh-cho-anh-xem-chuong-64-part-h/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi