TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ

Dịch giả: Hương Ly

Lạc Vấn thở dài cảm thán, tư duy kéo ông trở lại thực tại. Ông mím môi, lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía công viên bên sông.

Nhìn từ xa, Nghiêm Lương đang đứng tập ở trên máy xoay eo mà tối đó Từ Thiêm Định đã đứng. Trong lòng ông lại trào lên điều nghi vấn đó, rốt cuộc Nghiêm Lương tại sao lại nghi ngờ ông?

Từ khi ông cảm nhận được Nghiêm Lương bắt đầu nghi ngờ ông, ông luôn hỏi mình như vậy, đồng thời cũng suy ngẫm lại toàn bộ chi tiết xử lí sau khi xảy ra vụ việc rất nhiều lần, từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra có sơ hở nào.

Có lẽ chỉ là cảm giác của Nghiêm Lương? Nhưng anh ấy vốn không phải là một người làm việc dựa vào cảm giác. Cho dù là cảm giác, thì cũng là một vài chi tiết nào đó khiến anh ấy nảy sinh loại cảm giác này chứ? Rốt cuộc là gì nhỉ?

Không tài nào biết được!

Nhưng may mà ông biết, Nghiêm Lương nhiều nhất cũng chỉ là cảm giác, không có chứng cứ thực tế, nếu không thì không chỉ là cứ thăm dò đi thăm dò lại thế này đâu.

“Ở đây cũng được đấy chứ?” Lạc Vấn bước tới, lên tiếng chào hỏi.

“Đúng là rất được.” Nghiêm Lương ngừng động tác lại, vươn vai, nhìn những ông bố bà mẹ đẩy xe nôi, hoặc là dẫn con trẻ nô đùa dạo bước xung quanh, nói: “Khu vực phía tây thành phố rất phù hợp để sinh sống, nhưng nếu như sống một mình trong khoảng thời gian dài, thì dù cho hoàn cảnh sinh sống có tốt hơn nữa, cũng khó tránh khỏi cảm giác chán chường, tẻ nhạt.”

“Anh chắc không định lại giới thiệu nữ đồng nghiệp cho tôi đấy chứ?”

“Ha ha, tôi cũng không đến nỗi nhiều chuyện như thế đâu, nhưng nếu anh muốn, lúc nào tôi cũng có thể dốc sức.”

“Ý tốt của anh, tôi nhận rồi. Nói đi, hôm nay tìm tôi lại là vì vụ án chứ?”

“Ơ? Sao anh biết?” Nghiêm Lương hơi mở to mắt, như thể rất ngạc nhiên.

Lạc Vấn nói: “Tối qua tôi gọi một suất ăn đem tới nhà, cô gái Chu Tuệ Như quán mì nói khi cô ấy đem đồ đến thì gặp anh, anh lại nói nhưng lại rất kì quái, tôi nghĩ chắc là anh đang điều tra cô gái đó. Hôm nay anh lại đứng ở đây, cách đằng kia...”, ông chỉ vào khu vực cây xanh nơi phát hiện ra thi thể, “Nghe nói thi thể phát hiện ra ở đằng kia.”

“Ồ, Chu Tuệ Như nói với anh như thế nào?”

“Cô ấy nói khi cô ấy đi đến cổng tiểu khu dân cư, gặp người bạn đó của tôi, hỏi cô ấy có phải là tôi gọi đồ ăn đến nhà không, nói anh đã tìm gặp cô ấy mấy lần để tìm hiểu tình hình rồi.”

Nghiêm Lương hắng giọng, nói: “Đúng vậy, tôi quả thực nghi ngờ cô ấy, và cả Quách Vũ, hôm qua tôi đã đi theo cô ấy, chiều nay, tôi và một người cảnh sát hình sự ở Chi cục đã hẹn gặp hai người bọn họ. Hai người đó rất kín miệng, không hỏi được điều gì cả, thật phiền phức!” Lạc Vấn cười: “Xưa nay anh đều rất thận trọng, tin rằng anh nghi ngờ bọn họ như vậy, hắn là họ có rất nhiều điểm nghi vấn.”

“Đúng vậy, điểm nghi vấn rất đầy đủ, chắc chắn hai người bọn họ là hung thủ.”

Lạc Vấn nghĩ thầm, nếu như thực sự điểm nghi vấn rất đầy đủ anh có thể trực tiếp bắt người rồi. Ông cười nói: “Nếu đã như vậy, thì anh đưa hai người bọn họ về thẩm vấn chẳng phải là xong sao, cần tôi giúp gì cho anh không? Bây giờ tôi không phải là bác sĩ pháp y nữa, dù kiến thức cũng chưa quên hết, nhưng e rằng cũng không bằng được bác sĩ pháp y chuyên nghiệp của công an nữa, hơn nữa, tôi cũng không có bất cứ máy móc nào, những công việc này đều cần dựa vào máy móc.”

“Tôi tìm anh chẳng qua chỉ muốn hỏi về một việc,” Nghiêm Lương nhìn chăm chú vào mắt Lạc Vấn, như thể muốn nhìn thấu ông, “Một người sau khi chết, có cách nào để cho nạn nhân ăn được nửa bát cơm rang trứng không? Hơn nữa còn làm cho phần lớn số cơm đó vào trong hẳn dạ dày.”

Việc này mà cũng bị anh ấy phát hiện ra rồi à?

Lạc Vấn thầm kinh ngạc, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, giả vờ suy ngẫm vài giây, nói: “Đương nhiên có thể, nhét vào thôi. Anh có biết cá lù đù không?”

“Đó là đặc sản của thành phố Ninh các anh, nghe nói rất đắt.”

“Đúng vậy, khá đắt. Cá lù đù tự nhiên, chắc phải đến nghìn tệ nửa cân, trước đây khi tôi còn ở đơn vị, sắp đến Tết, phó giám đốc cho tôi hai con, tôi đem về nhà cho vợ. Sau khi mổ bụng con cá ra, phát hiện ra trong bụng mỗi con cá đều có một quả rọi, đem cân thì mỗi quả rọi tới hai lạng, khiến tôi ngẩn cả người.”

“Ha ha, thế thì người mua chắc chắn đã gặp phải người kinh doanh xấu xa rồi. Nhưng, người chết cũng có thể như thế được sao?”

“Đương nhiên, chỉ là nếu như đối với một tử thi, làm như vậy hơi gớm ghiếc thôi. Thực quản của người khá dài, sau khi nhét cơm vào họng, cần phải lấy một vật thon dài từ từ ấn vào dạ dày, giống như khi đến bệnh viện làm nội soi dạ dày, bác sĩ sẽ phải nhét cái ống nội soi qua họng rồi mới xuống dạ dày. Như vậy quá gớm ghiếc.”

“Ô, như vậy thì tố chất tâm lí của hung thủ nhất định phải cực kì vững nhỉ, ha ha.” Nghiêm Lương mặc dù đang cười nhưng ánh mắt ông lại toát ra tia sắc nhọn.

“Có lẽ là như vậy.” Lạc Vấn tương tự cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Phải rồi, còn một câu hỏi nữa tôi muốn hỏi anh. Chắc anh cũng đã xem được bản tin giới thiệu của truyền thông về chuỗi án mạng, sau mỗi lần giết người, hung thủ đều nhét một điếu thuốc Lợi Quần vào miệng nạn nhân, anh cho rằng hung thủ muốn thể hiện điều gì?”

Lạc Vấn khẽ cười, nói: “Có thể là hung thủ thích hút thuốc lá Lợi Quần.”

“Ha ha, vậy sao? Nếu như hung thủ không hút thuốc thì sao?”

Lạc Vấn lắc đầu: “Thế thì tôi không rõ. Đều này có lẽ là sở trường của anh chứ, cho dù khi tôi ở đơn vị, công việc cũng chỉ là tìm ra những thông tin ở hiện trường, còn về ý nghĩa đằng sau thông tin, tôi không biết phân tích.”

Nghiêm Lương gật đầu, nói: “Ồ, thôi được, hôm nay lại làm phiền anh rồi, thực ngại quá.”

“Không sao, trong khả năng kinh nghiệm của tôi, có gì có thể giúp được, anh cứ nói, nhưng tôi bây giờ, chưa chắc đã chuyên nghiệp được như trước đây.”

“Vậy sao? Nhưng tôi thấy anh vẫn cứ khá chuyên nghiệp. Những vị bác sĩ pháp y không có kinh nghiệm chắc chắn không thể nghĩ ra được đáp án vừa rồi của anh.”

“Ha ha, dù sao tôi cũng đã làm mấy chục năm rồi.” “Được rồi, hôm nay cảm ơn anh nhé, lần sau tôi mời anh một bữa.”

“Tôi đợi anh!”

Sau khi Nghiêm Lương chào từ biệt, quay người bước đi mấy bước, rồi lại quay lại, cười nói: “Tôi cảm thấy câu nói đó của anh rất hay, phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ, câu nói này thực sự khích lệ con người.”

Lạc Vấn gật đầu với Nghiêm Lương.

Nhìn bóng lưng rời đi của Nghiêm Lương, trong lòng Lạc Vấn chợt cảm thấy ớn lạnh, đồng thời còn cả thứ cảm giác lo sợ. Không phải vì chính bản thân ông, mà là ông đang nghĩ, không biết trong những năm tháng còn lại của đời mình, ông có thể còn được gặp lại vợ con mình không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi