TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ

Người Dịch: Hương Ly

Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

- --

Đả tự: Google Drive

Cái gì? Anh muốn thả Lạc Vấn về nhà ư?” Triệu Thiết Dân đứng phắt dậy, kiên quyết lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được.”

Nghiêm Lương nói: “Anh ta không thừa nhận, anh nhốt anh ta, anh ta cũng vẫn không thừa nhận.”

“Nhưng thả anh ta về nhà là anh ta chịu thừa nhận sao?”

Nghiêm Lương không biết trả lời ra sao, nói: “Có lẽ... chờ anh ta điều chỉnh tâm trạng ổn định, anh ta sẽ nhận thôi, ừm... tôi vẫn không thể nào tin, Lạc Vấn mà tôi quen, lại là một người không có chút lương tâm nào.”

Triệu Thiết Dân vẫn lắc đầu: “Không được, không thể để anh ta đi được. Bây giờ hai đứa tiểu súc sinh Chu Tuệ Như và Quách Vũ cũng không chịu thừa nhận, quyết không thể nào thả được.”

Nghiêm Lương rất bất ngờ: “Hai người bọn họ cũng không nhận tội sao?”

“Đúng thế hai người đó đã bị tách ra thẩm vấn, cũng cho chúng nhìn thấy Lạc Vấn đã bị chúng ta bắt được rồi, cũng đã gây thêm áp lực tâm lí cho chúng, nhưng miệng hai đứa này vẫn cứng lắm, cứ nhất định không chịu thừa nhận, nói đi nói lại cũng vẫn là những câu nói đó, có gài thế nào cũng không có tác dụng. Tôi không thể nào ngày ngày cứ thả ba người bọn họ đi rồi lại đưa ra mắt tờ giấy gọi khác để đem họ lại chứ?”

Nghiêm Lương nghĩ một lát, nói: “Chắc chắn là Lạc Vấn đã dạy hai người bọn họ cách đối phó. Trong khoảng thời gian ngắn, muốn để cho hai người bọn họ bại lộ là điều không dễ, nhưng thời gian thẩm vấn kéo dài, tôi tin tố chất tâm lí của hai người trẻ tuổi này dù sao cũng có hạn, chắc chắn sẽ khai nhận. Nhưng còn Lạc Vấn, tố chất tâm lí của anh ta thì anh và tôi đều đã thấy rồi đấy, anh ta không thừa nhận, nhốt anh ta mười năm cũng vẫn không chịu thừa nhận, hơn nữa, trong câu nói vốn không có chút sơ hở nào. Thời hạn gọi đã qua từ lâu rồi, chẳng bằng cứ thả anh ta về nhà nghỉ ngơi trước đã.”

Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với ánh mắt phức tạp: “Bởi vì anh vẫn coi anh ta là bạn, cho nên mới xin cho anh ta, muốn để cho anh ta được về nhà nghỉ ngơi nhỉ?”

Nghiêm Lương thẳng thắn nói: “Đây là một nửa lí do, ngoài ra, tôi vừa mới nói cho anh ta chân tướng sự thực, rồi còn nhốt anh ta nữa, anh ta rất khó có thể chịu đựng nổi.”

Triệu Thiết Dân nheo mắt, cân nhắc hồi lâu, rồi lại nhìn Nghiêm Lương một lúc, sau đó miễn cưỡng gật đầu: “Theo như quy định đúng là cần thả anh ta rồi. Ừm..., nếu đến mai mà Chu Tuệ Như và Quách Vũ vẫn không khai nhận, tôi sẽ lại gọi Lạc Vấn quay lại thẩm vấn tiếp. Nhưng sau khi, thả anh ta đi, tôi vẫn phái người theo dõi anh ta.”

“Cảm ơn anh!”

Triệu Thiết Dân lườm Nghiêm Lương một cái, quay đầu không nhìn ông nữa, thắng sống lưng, nói: “Tôi không phải là nể tình anh, cũng không phải là tha cho hung thủ, tôi là làm theo phép công.”

Mười phút sau, đích thân Nghiêm Lương tiễn Lạc Vấn ra khỏi cổng chi đội. Lạc Vấn gật đầu với Nghiêm Lương, nói một câu: “Cảm ơn!”.

Nghiêm Lương mím môi, nói: “Anh vì muốn tìm một người mà giết bao nhiêu người như vậy. Về điều này, tôi có thể hiểu, nhưng tương tự cũng không thể nào hiểu nổi.”

Lạc Vấn nhìn xuống đất, không lên tiếng, chậm rãi quay người, chuẩn bị rời khỏi đó, vừa mới đi mấy bước, đột nhiên quay lại nói: “Thực ra anh nói đúng hết tất cả mọi việc chỉ có một điều không đúng.”

Nghiêm Lương chau mày nhìn ông: “Là gì?”

Lạc Vấn bình tĩnh nói: “Tôi không phải là người không có lương tâm. Đợi đến khi Lý Phong Điền bị xử tử xong, tôi sẽ có lời ăn nói lại với anh, quyết không nuốt lời.”

Nghiêm Lương chăm chú nhìn Lạc Vấn, hồi lâu sau, trên miệng ông khẽ hiện lên nụ cười, gật đầu. Ông hiểu được suy nghĩ của Lạc Vấn, Lạc Vấn không phải là sợ nhận tội, sợ mình bị xử tử hình, mà là ông muốn nhìn thấy Lý Phong Điền bị xử tử hình trước, rồi mới nhận tội. Chắc là ông muốn an ủi vong linh của vợ con ông ở thế giới bên kia.

Lạc Vấn tương tự cũng nhìn Nghiêm Lương mỉm cười, do dự giây lát, sau đó nói: “Thầy Nghiêm, tôi hiếu kì một câu hỏi này. Làm cách nào mà anh biết được đáp án cuối cùng ở phía sau những sự việc rối rắm phức tạp thế này, sao mà biết được đáp án chính là tôi?”

Nghiêm Lương thẳng thắn nói: “Tôi biết trước đáp án là anh, mới sắp xếp lại được các dữ kiện của toàn bộ sự kiện.”

“Vậy sao?”

“Toàn bộ sự kiện này giống như là một hệ phương trình đa nguyên bậc năm trở lên, bất luận là đại sự logic nào cũng không thể nào trực diện tính toán ra được nghiệm của loại hệ phương trình này. Một mặt, tất cả các hàm số trong hệ phương trình này đều là giả, từng manh mối của mỗi vụ án đều là giả, đều là do người ra để cố tình để lại, người ra để có trình độ như vậy có thể tìm được ở đâu chứ? Ngoài ra, giết nhiều người vì muốn lợi dụng cảnh sát giúp anh ta tìm kiếm một người khác, động cơ này cần tìm ở đâu?”

Hướng tư duy ra đề như vậy cần tìm ở đâu? Đối với hệ phương trình đa nguyên, bậc năm trở lên, phương pháp duy nhất có thể dùng trong số học chính là phép lặp. Trước tiên hãy giả tưởng nghiệm có khả năng xảy ra của hệ phương trình, sau đó thay vào, xem xem cả hệ phương trình có được thành lập hay không. May mà, tôi chỉ thử một lần là phát hiện ra nghiệm này của anh phù hợp, nếu không vĩnh viễn không thể nào giải được. Anh có nhớ mấy tuần trước, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

“Lần gặp mặt này, tôi để lộ điều gì sao?” Lạc Vấn hỏi.

“Anh không để lộ gì, nhưng chiếc xe của anh đã bán đứng anh.”

“Vì sao?”

“Anh bỏ số tiền lớn mua một căn hộ trong khu dân cư cao cấp. Anh có đủ điều kiện kinh tế, có nhu cầu ăn ở, mua căn hộ đó cũng không có gì là lạ, nhưng căn hộ của anh quá đơn sơ khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”

“Việc này thì có liên quan sao? Tôi trước nay vẫn không quá chú trọng đến những điều kiện sinh hoạt cơ bản này, tôi thì thế nào cũng được.”

Nghiêm Lương nói: “Đương nhiên, điều này rất phù hợp với thói quen của anh, không có gì lạ cả, còn đặc biệt chứng tỏ được điều này, sau khi anh từ chức, vẫn không phải là một người sĩ diện, ham hố hư vinh, bởi vì nếu anh là một người như vậy, bất cứ vị khách nào bước vào nhà anh, thấy căn phòng bày biện đơn sơ như vậy, đều sẽ khiến cho anh cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng anh lại mua một chiếc xe sang trọng hàng triệu nhân dân tệ, còn nói với tôi, lúc đi làm, anh ngồi xe bus, chứ không lái chiếc xe sang này. Chiếc xe sang trọng này chỉ để một mình anh đi hóng gió những lúc rảnh rỗi, như vậy thì thật là có thể diện. Ở đây đã tồn tại hai điểm mâu thuẫn. Thứ nhất, việc căn nhà anh không được tu sửa thể hiện anh không cần sĩ diện và việc anh mua xe sang để nở mày nở mặt là hai hành vi hoàn toàn tương phản. Thứ hai, anh mua xe sang mà lại không để cho người khác nhìn thấy, tôi chưa thấy ai mua xe sang mà lại chỉ để dành cho một mình mình ngăm. Đặc biệt là một người không hề có hứng thú gì với xe cộ như anh. Cho nên, hai điểm mâu thuẫn này đã bán đứng anh, lí do anh mua xe sang chỉ có một, trong lúc phạm tội, lái xe sang ra vào càng không dễ khiến cho những người điều tra nghi ngờ. Bởi vì không ai nghĩ, người lái xe sang là một kẻ tội phạm giết người hàng loạt. Giống như tên biến thái mà anh gặp vào hôm giết hại Tôn Hồng Vân vậy, anh ta lái một chiếc xe BMW sang trọng, cho nên trong suốt khoảng thời gian dài, cảnh sát điều tra máy quay, nhiều lần đều bỏ qua chiếc xe BMW này. Sau khi có được đáp án là anh, tôi thay thế vào hệ phương trình, thế nên mới dần từng bước suy luận ra chân tướng sự thực.”

Lạc Vấn thở dài nói: “Sự thực đã chứng minh, logic học còn cao siêu hơn điều tra vật dụng học.”

Nghiêm Lương nhìn Lạc Vấn nói: “Nhưng nếu như anh không chọn lựa giúp đỡ Chu Tuệ Như và Quách Vũ, tôi vốn không thể nào gặp được anh, cũng vốn không thể nghi ngờ anh được. Cho dù anh tự nhận kĩ thuật của anh rất chuyên nghiệp, nhưng giúp đỡ hai người xa lạ đó, vẫn cứ vô cùng mạo hiểm. Nếu như khẩu cung của hai người bọn họ từ đầu đã không chắc, khai anh ra, cả quá trình bao năm nay anh tìm kiếm đáp án sẽ thành công cốc. Về việc này, anh có hối hận không?”

Lạc Vấn không trực tiếp trả lời Nghiêm Lương, mà nói: “Năm năm trước, anh giúp một đứa trẻ không hề quen biết tiêu hủy tội chứng nó giết bố, nhưng sau đó, vẫn cứ bị điều tra ra được. Về việc này, anh có hối hận không?”

Nghiêm Lương ngẩn người, Lạc Vấn quay người bước đi.

Hai câu hỏi này, có cùng một đáp án.

Hai người gần giống nhau, nhưng lại là hai thiên tài hoàn toàn khác biệt, khi đối diện với hành vi phạm tội của người khác, thì lại đưa ra cùng một đáp án.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi