TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: Myy

____

Đạo lý này làm sao mà Lục Bắc Xuyên không rõ cho được.

Hiện tại hắn không chỉ là người thừa kế của Lục gia mà còn là con trai của Lâm Mi, là chồng của Diệp Trăn, cha của con trai, tất cả bọn họ đều cần hắn, hắn không thể nhượng bộ.

Không khí trong thư phòng bỗng nhiên đình trệ, dường như ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Lục lão gia hết nắm chặt cây trượng rồi lại nới lỏng, sắc mặt bình tĩnh nhưng gân xanh ẩn ẩn trên mu bàn tay đã bán đứng rõ sự phẫn nộ của Lục lão gia giờ phút này.

Lâm Trạm lại như một người ngoài cuộc, mặt không biểu tình ngồi ở bên kia, không nói gì về ý kiến nhận tổ quy tông mà Lục lão gia đưa ra.

Lục Thiếu Ngôn cũng thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn ban ngày, tốt xấu gì cũng có chút bộ dáng của trưởng bối, thấp giọng nói với Lục Bắc Xuyên, khuyên hắn không nên cãi nhau với Lục lão gia.

Lục phu nhân rất lo lắng, bà thực sự không muốn Lục Bắc Xuyên xảy ra xung đột với Lục lão gia trước mặt mọi người. Vừa muốn đứng dậy khuyên hai câu, lại bị Diệp Trăn bên cạnh nắm chặt hai tay, lặng lẽ lắc đầu với bà.

Diệp Trăn là vợ của Lục Bắc Xuyên, giờ phút này đương nhiên sẽ đứng ở trên lập trường của Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên kiên trì không sai, những chuyện kiểu này không thể cứ đáp ứng như vậy. Trước là Lục Thiếu Ngôn, sau là Lâm Trạm, mặc kệ người đó có thân phận gì trong quyển tiểu thuyết, giờ khắc này ở Lục gia đều chính là kẻ thù của Lục Bắc Xuyên. Mà chuyện này lại còn do Lục Thiếu Ngôn gây nên, hắn ta không có lòng tốt, nếu thật sự dẫn sói vào nhà thì quảng thời gian này sẽ rất khó sống.

Lục phu nhân không hiểu tại sao Diệp Trăn lại cản bà, lấy ánh mắt dò hỏi, Diệp Trăn liền dùng ánh mắt an tâm chớ lo lắng để đáp lại bà.

Lục lão gia trầm giọng: "Trừ Bắc Xuyên ra, những người khác đi ra ngoài trước đi!"

Đây là muốn hai người nói chuyện riêng.

Diệp Trăn vịn Lục phu nhân đứng dậy rời đi, sau đó Lục Thiếu Ngôn và Lâm Trạm cũng bước theo ra khỏi thư phòng.

Cửa phòng đóng lại, bây giờ chỉ còn lại hai người là Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia. (Wordpress: bemytwinkle.wordpress.com)

Lục Bắc Xuyên hiểu rõ Lục lão gia - người đã nhìn hắn trưởng thành từ nhỏ, mà Lục lão gia cũng hiểu tính tình của đứa cháu mà mình một tay dạy dỗ lớn lên này. Ở dưới tình huống vừa rồi, ai cũng không thể nhượng bộ.

Giờ chỉ còn lại hai người, giọng nói của Lục lão gia hơi nhỏ nhẹ lại, "Tại sao cháu không đồng ý?"

"Nguyên nhân cháu đã nói rồi, thưa ông."

"Đó chỉ là một lý do mà thôi! Cháu là do một tay ông nuôi nấng, chẳng lẽ ông còn không biết cháu đang suy nghĩ cái gì sao?"

Lục Bắc Xuyên đứng đắn nói: "Nếu ông đã biết rồi thì cần gì phải hỏi lại cháu?"

"Cháu như vậy khiến ông rất tức giận, không sợ ông gọi luật sư đến sửa lại di chúc, giao tất cả di sản lại cho người khác sao?"

"Ông à, tài sản là của ông, sử dụng hay cho ai là chuyện của ông, do chính ông nắm giữ, cháu không có quyền can thiệp. Coi như ông không cho cháu một phân tiền đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện rất hiển nhiên, tại sao cháu phải sợ?" Hắn hời hợt đáp, giống như thật sự không để tâm đến số tài sản mà Lục lão gia nói tới.

Kỳ thật bây giờ tài sản đối với Lục Bắc Xuyên mà nói cũng không phải là mấu chốt quyết định thắng bại.

Đối với với hắn mà nói, nhân mạch (1) và năng lực mới là mấu chốt quan trọng nhất để phân định thắng thua.

(1) Nhân mạch: Có mối quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng, được lòng người.

Nếu có đủ tiền tài và tài sản để chống đỡ cho dã tâm của hắn thì đúng là dệt hoa trên gấm (2), nhưng nếu không có thì cũng sẽ không bị người ta giậu đổ bìm leo (3).

(2) Dệt hoa trên gấm: Tô điểm làm cho đẹp thêm.

(3) Giậu đổ bìm leo: Lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.

Không có cái gì sẽ không mất đi; chỉ có năng lực, thiên phú và dã tâm của mình mới thật sự thuộc về mình, là thứ mà cả đời cũng sẽ không phản bội mình.

Thứ dễ mất đi nhất chính là vật ngoài thân, nhưng thứ dễ đạt được nhất cũng chính là vật ngoài thân.

"Ông, nếu như vấn đề về quyền kế thừa tài sản bắt buộc thì cháu có thể giúp ông liên hệ với luật sư, nhận lại cháu trai ruột của mình cũng là quyền lợi của chính ông, ông hoàn toàn không cần hỏi lại cháu. Nhưng nếu ông đã hỏi, vậy cháu cũng trực tiếp tỏ thái độ cho ông thấy, đối với việc này và ngay tại nơi này, ông không có khả năng lấy được đáp án mà ông muốn đâu."

Lục Bắc Xuyên chém đinh chặt sắt (4), thái độ kiên định không thể lay chuyển.

(4) Chém đinh chặt sắt ≈ Như đinh đóng cột.

Lúc đầu nếu ông muốn nhận lại cháu trai thì cứ nhận thôi, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của bọn họ; nhưng nếu đã trưng cầu, như vậy hẳn là cũng đã đoán được trước kết quả rồi.

"Cho nên, bây giờ ý của cháu là, bất luận như thế nào thì cháu cũng không đồng ý để Lâm Trạm về Lục gia đúng không?"

Một năm trước khi Lục Bắc Xuyên vẫn còn nằm ở trên giường thì nghe được tin tức Lục Thiếu Nhân mang con riêng về Lục gia.

Một đứa con trai do tiểu tam sinh ra, lại còn là một tên không ra gì, dám thản nhiên vào Lục gia ở trong tình huống mà hắn còn chưa có chết. Vào công ty học tập, có ý đồ thay thế địa vị của hắn, khiến Lục phu nhân giận mà không dám nói gì, thậm chí còn dám ở trước giường bệnh khi dễ rồi đùa giỡn vợ của hắn, lúc trước chỉ bị đuổi đi đã là quá nương tay rồi.

Chuyện như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh lại lần thứ hai!

"Cháu đã nói rồi, đây là chuyện riêng của ông, ông muốn thì cứ nhận, nhưng nếu ông đã hỏi ý kiến của cháu thì cháu vẫn giữ nguyên lời nói đó, cháu không đồng ý."

Hiện tại Lục Bắc Xuyên là người đang cầm quyền, nắm trong tay hơn 50% cổ phần của Lục thị. Quyền lực lớn trong tay hắn, trong lúc bất tri bất giác, Lục gia sớm đã không còn là thiên hạ của Lục lão gia nữa rồi.

Nhận cháu trai về?

Mục đích thật sự của Lục lão gia chỉ vẻn vẹn là nhận cháu trai về thôi sao?

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Nếu chỉ là nhận cháu trai về nhà thôi thì ông cũng cần phải hỏi thăm ý kiến của Lục Bắc Xuyên sao?

Thứ ông ấy muốn, là thái độ của Lục Bắc Xuyên đối với cháu trai ông ấy, về sau có thể vào Lục thị làm việc hay không.

"Cháu rất hiểu ý của ông, nhưng ông cũng nên nhớ kỹ chuyện của Lục Bắc Phàm. Dù Lâm Trạm có vô tội đến đâu đi chăng nữa thì với cháu mà nói cũng chính là kẻ thù không đội trời chung, huynh đệ bất hòa. Lục thị không cần nhiều người họ Lục như vậy, có một mình Lục Bắc Xuyên cháu là đủ rồi."

Lục lão gia nhìn hắn, hai tay nắm chặt cây trượng bắt đầu nới lỏng, vẫn không hề chớp mắt nhìn Lục Bắc Xuyên hồi lâu, dường như đang muốn nhìn ra mánh khóe trên mặt hắn.

Nhưng khuôn mặt hắn vẫn trầm ổn, không lộ cảm xúc, đã sớm đa mưu túc trí (5), nhìn không ra bất kỳ ý nghĩ nào.

(5) Đa mưu túc trí: Lắm mưu kế và đủ tài trí (để ứng phó với tình hình hoặc để thực hiện việc gì).

Hồi lâu sau, Lục lão gia mới nặng nề thở dài, "Ông hiểu ý của cháu, ông sẽ để cho Lâm Trạm nhận tổ quy tông. Nhưng cháu yên tâm, Lâm Trạm tuyệt đối sẽ không được xuất hiện ở Lục thị."

Đây coi như là Lục lão gia nhượng bộ.

Lục Bắc Xuyên khẽ gật đầu, "Cháu đã nói rồi, nhận cháu trai hay không là tự do của ông, cháu không có quyền can thiệp, nếu như không có chuyện gì thì cháu đi ra ngoài trước đây."

Nói xong, Lục Bắc Xuyên đứng dậy rời đi.

Lục lão gia lại trầm giọng gọi hắn lại.

Lục Bắc Xuyên dừng bước.

"Cháu, rất tốt. Lục thị giao cho cháu, ông rất yên tâm."

Lục Bắc Xuyên khẽ vuốt cằm, "Vậy cháu nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của ông."

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, giờ trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lục lão gia.

Ông chống cây trượng, còng lưng đi tới trước cửa sổ, nhìn đám người hầu vẫn còn đang dọn dẹp trong hoa viên, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng.

"Tôi đã già rồi, nên chịu thua thôi. Đứa bé Bắc Xuyên kia lông cánh đã đầy đủ, không đấu nổi nữa rồi."

Lư quản gia cười nói: "Lão tiên sinh, hiện tại ông đã có thể yên tâm."

"Ừ, yên tâm," Lục lão gia quay người, nhìn Lư quản gia, "Sáng mai về nhà cũ, gọi luôn luật sư đi, tôi phải sửa lại di chúc một chút."

"Sửa di chúc?"

Lục lão gia hừ lạnh một tiếng, "Thằng nhóc kia khiến tôi mất mặt trước mặt mọi người, còn bảo tôi giao lại hết cổ phần và sản nghiệp của Lục thị cho nó à? Nằm mơ đi! Lần này, tôi không dạy cho nó một bài học là không được mà!"

"Lão tiên sinh, vậy di chúc ngài định..." Ý của Lư quản gia rất rõ ràng. Lòng của Lục lão gia vẫn mang áy náy với Lâm Trạm, muốn đền bù cho anh ta, nói không chừng phần di chúc này lão gia có thể sẽ dùng để đền bù cho Lâm Trạm. Nhưng nếu cứ như vậy, Lâm Trạm này chẳng phải sẽ thành họa lớn trong lòng Lục Bắc Xuyên sao?

Lục lão gia trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười, "Tôi thấy Chúc Chúc cũng không tệ. Ông nhìn nó trong bữa tiệc đầy tháng ngày hôm nay xem, nhiều người như vậy mà cũng không khóc lần nào, có thể thấy được lớn lên nhất định là một người ổn trọng. Mà đứa bé kia vừa ra đời đã cười với tôi, lớn lên chắc chắn sẽ hiếu thuận, không giống cha nó hay chọc tức tôi."

Lư quản gia nghe vậy, cũng nở nụ cười giống Lục lão gia.

"Được, sáng mai tôi sẽ gọi cho luật sư."

Lục lão gia gật đầu, không nói một từ.

***

Sau khi rời khỏi thư phòng, Diệp Trăn liền trực tiếp vịn Lục phu nhân trở về phòng, an ủi Lục phu nhân vẫn luôn lo lắng không thôi một phen rồi mới trở về phòng mình.

Cô không lo lắng về Lục Bắc Xuyên. Cánh chim của Lâm Trạm vẫn chưa mọc đủ lông, giờ phút này Lục Thiếu Ngôn cũng là người không đứng đắn, một người khôn khéo như Lục lão gia chắc chắn sẽ biết chọn ai. Sẽ không bởi vì một chuyện như vậy mà làm lục đục tình ông cháu, cuộc mua bán này rất không đáng. (Wattpad: Myy_OwO)

Vừa trở về phòng không bao lâu, ngoài cửa liền có người hầu gõ cửa, đưa tới không ít quà tặng nhận được trên bữa tiệc lần này, tất cả đều có giá trị không nhỏ.

Diệp Trăn liếc mắt một cái liền thấy được cái đồng hồ đeo tay mà Lục Thiếu Ngôn tặng.

Cô kêu người hầu đi tìm một cái kìm sắc bén, sau đó không chút do dự đập vỡ cái đồng hồ có giá trị liên thành kia. Trong cái đồng hồ ngoại trừ một số linh kiện phức tạp ra, Diệp Trăn còn tìm thấy một vật.

Đó là một thiết bị theo dõi vô cùng tinh xảo.

Trong tiểu thuyết nói một chút cũng không sai, tên khốn Lục Thiếu Ngôn này lòng mang ý đồ xấu, dã tâm bừng bừng mưu đồ rất nhiều năm. Nếu như không phải bởi vì Lâm Trạm có ánh hào quang của nhân vật chính, nói không chừng Lục Thiếu Ngôn thật sự có thể hạ Lục Bắc Xuyên xong sẽ hạ luôn Lâm Trạm.

Mặt ngoài cà lơ phất phơ, bên trong lại lòng dạ thâm trầm, thâm tàng bất lộ, loại người này khó đối phó hơn nhiều so với Lâm Trạm.

Chí ít Lâm Trạm còn mặt đối mặt với kẻ thù để đối phó, nhưng Lục Thiếu Ngôn lại như một con rắn độc núp ở trong bóng tối, không biết lúc nào sẽ chui ra cắn bạn.

Điều duy nhất khiến Diệp Trăn nghĩ không ra đó là, tại sao Lâm Trạm lại liên thủ với Lục Thiếu Ngôn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Bắc Xuyên đi vào, cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên ghế sa lon, đứng một bên tháo cà vạt, sắc mặt cũng không tốt lắm.

"Nói chuyện với ông sao rồi?"

Lục Bắc Xuyên nhìn sang, thấy cái đồng hồ quý báu bị phá vỡ nát thành từng mảnh nhỏ trên bàn cũng không hỏi nhiều, "Ông vẫn quyết định để Lâm Trạm nhận tổ quy tông, nhưng ông cũng đã đáp ứng, sẽ không để cho Lâm Trạm tiến vào Lục thị."

"Đôi bên vẹn toàn rồi."

"Xem như là vậy đi." Lục Bắc Xuyên chớp mắt, mười phần đột ngột hỏi: "Nếu có một ngày..."

"Nếu có một ngày anh mất, anh yên tâm, em sẽ kế thừa số di sản kếch xù của anh, tiêu xài tiền tài của anh, rồi đơn độc nuôi Chúc Chúc lớn lên," Diệp Trăn xúc động, cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, chân tình nói, "Em sẽ nhớ anh."

Một câu nói kia của Diệp Trăn khiến Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ cười cười, rút lại câu hỏi thật sự mà mình muốn hỏi.

Hắn ôn nhu vô hạn nhìn Diệp Trăn, "Thế bây giờ anh phải nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ kiếm thêm chút di sản cho em tiêu xài rồi."

"Vậy Lục tiên sinh thật vất vả, em rất cảm động."

***

Editor có lời muốn nói:

Dạo này phải học online 3 môn và bị ume nhiều truyện hay quá, cộng thêm mấy chương gần cuối dài hơn gấp 2-3 lần mấy chương trước nên mọi người thông cảm nhé QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi