TÔI MANG THAI ĐỨA BÉ LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Editor: Myy

____

Cô gái ngồi ở trước mặt Diệp Trăn nhíu mày, mái tóc dưới ánh mặt trời bị gió nhẹ thổi bay, tư thế ngồi ngay ngắn lịch sự, ở giữa phần lông mày có thể thấy được một khí chất tao nhã. Liếc mắt lại có cảm giác không đành lòng nhìn nhiều, khiến người khác xem mà không dám khinh nhờn, nói cô ấy có khuôn mặt tuyệt sắc quả là không nói quá chút nào.

Diệp Trăn đã từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp và có mị lực, cô cho rằng, không ai có thể sánh được với cô gái trước mặt này.

So sánh ra, Diệp Trăn lại càng cảm thấy vị Mạnh tiểu này còn cao quý hơn vị Thẩm Vi Nhân xuất thân từ giới nhà giàu kia.

Cho dù cô gái trước mắt này đang mang vẻ u sầu, sắc mặt còn tiều tụy, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thương tiếc.

"Mặc dù bây giờ Mạnh tiểu thư đang bị ép rời khỏi giới giải trí, nhưng tôi biết vẫn còn có một số fan mê điện ảnh đang mong chờ Mạnh tiểu thư. Cô thật sự không muốn suy nghĩ về việc tái xuất sao?"

Trong tiểu thuyết miêu tả vị Mạnh tiểu thư này rất vội vàng qua loa, không quá chi tiết. Vị Mạnh tiểu thư này hoàn toàn chỉ là một công cụ của Diệp Tình dùng để đối phó với Thẩm Vi Nhân mà thôi.

Trước khi hẹn gặp Mạnh tiểu thư, Diệp Trăn đã cho người điều tra qua tất cả quá khứ liên quan đến cô ấy.

Mạnh tiểu thư tên đầy đủ là Mạnh Tiệp, xuất thân từ một gia đình có gia giáo. Cha mẹ đều là giáo sư có danh tiếng, tổ tiên cũng là những người có học thức thời xưa. Từ nhỏ cha mẹ Mạnh Tiệp đã hi vọng cô ấy có thể đi theo con đường tri thức của gia đình, nhưng Mạnh Tiệp lại thích diễn phim, cho nên liền tham gia học viện truyền hình điện ảnh.

Mặc dù cha mẹ Mạnh không phải là những người có tư tưởng quá bảo thủ, nhưng trong tâm trí những học giả như cha mẹ Mạnh thì mặt xấu của giới giải trí luôn bị thổi phồng lên, họ cho rằng đó chính là cái một cái hang sâu không thấy đáy. Từ nhỏ Mạnh Tiệp đã phải sống gò bó theo khuôn phép đã quen, nhưng trong chuyện này cô ấy lại cố chấp đến lạ.

Không có cách nào, cha mẹ Mạnh đành phải đồng ý.

Mạnh Tiệp ngay từ khi sinh ra đã được trời cao chiếu cố, cho dù là bước vào giới giải trí cũng vẫn may mắn như trước.

Còn chưa tốt nghiệp đã được một vị đạo diễn nổi danh nhìn trúng, được chọn đóng vai nhân vật nữ chính trong đoàn phim. Đừng thấy tướng mạo cô ấy lúc đó trông non nớt ngây ngô mà khinh thường, thật ra kỹ năng diễn xuất của cô ấy đã được rất nhiều thầy cô giáo trong học viện truyền hình điện ảnh khen ngợi. Khi đó Mạnh Tiệp dựa vào bộ phim điện ảnh đó mà đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.

Tướng mạo của cô ấy rất đẹp, đối xử với mọi người cũng rất tốt, chưa từng cãi nhau với ai, cũng không màng danh lợi, cho dù có tiểu nhân bịa chuyện bôi xấu cô ấy thì cô ấy cũng chỉ cười một tiếng bỏ qua. Sau đó sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, cô ấy không làm đại ngôn quảng cáo cho bất kì nhãn hiệu nào, chuyên tâm diễn phim. Trong tám năm, đã dựa vào hơn hai mươi bộ phim để đáp trả đám anti fan. Ngay trong đêm trao giải liên hoan phim có ảnh hưởng nhất trong nước, khi đang chuẩn bị công bố giải thưởng Ảnh hậu, tổ tiết mục đã xoá tên Mạnh Tiệp ra khỏi danh sách đề cử, từ đó Mạnh Tiệp triệt để mất đi tin tức trong giới giải trí.

Fan hâm mộ không hiểu cho lắm, kêu gào lên tiếng bất bình, nhưng chỉ có người trong giới giải trí mới biết, Mạnh Tiệp đã đắc tội người nào đó có quyền thế nên mới bị phong sát.

Sau khi bị phong sát, Mạnh Tiệp còn tới hai năm hợp đồng với công ty đại diện, hai năm sau thuận lợi giải ước, nhưng không có công ty truyền hình điện ảnh nào dám ký hợp đồng với cô. Có một lần duy nhất có công ty dám buông tay đánh cược một phen tới tiếp xúc với cô, kết quả lại bị thu mua.

Mạnh Tiệp bị phong sát, thoáng cái đã bốn năm.

Minh tinh trên màn ảnh thay đổi liên tục, fan hâm mộ cũng dần dần quên mất cô. Làm gì có mấy minh tinh nào trải qua được bốn năm mà không bị phai mờ?

Đáy mắt Mạnh tiểu thư mang theo ý cười, giọng điệu bình thản, "Tôi rời khỏi giới giải trí đã bốn năm, bây giờ tôi sống rất tốt."

Cô gái này bình tĩnh như vậy, Diệp Trăn sớm đã nghĩ kỹ xong nên khuyên nhủ như thế nào giờ phút này lại nói không nên lời.

"Không biết Mạnh tiểu thư có còn nhớ hay không, có một diễn viên đã từng nói rằng phải tự mình nắm bắt số phận của mình," Diệp Trăn cười nói: "Tôi nhớ khi ấy cô đã nói, lúc trẻ có thể diễn vai một tiểu cô nương, trung niên có thể diễn vai phụ nữ, già rồi thì vẫn có thể diễn vai mẹ, chỉ cần cô còn có thể diễn thì cô vẫn sẽ diễn tiếp. Dùng cả đời mình để diễn xuất, sẽ không khiến cho fan hâm mộ của mình phải thất vọng."

Thần sắc Mạnh Tiệp bỗng trở nên hoảng hốt, cô ấy vội vàng quay đầu sang chỗ khác che giấu đáy mắt ảm đạm của mình, cổ hơi nhấp nhô, giữ sự trầm mặc.

"Mạnh tiểu thư, cô biết không? Từ sau khi cô rời khỏi giới giải trí, fan hâm mộ của cô ngày nào cũng đợi cô trở về. Trong đó có không ít fan theo cô suốt tám năm, cô thật sự không muốn trở lại giới giải trí, xuất hiện trước màn ảnh sao?"

Diệp Trăn nhìn ra được giờ phút này Mạnh Tiệp đang xoắn xuýt.

Bốn năm trước cô ấy rời khỏi giới giải trí là do bị ép, bị khuất phục. Lúc trước khi phòng làm việc định kí hợp đồng với Mạnh Tiệp kia vì cô ấy mà bị thu mua, cô ấy cũng đã thử đi thử vai một số nhân vật nhỏ trong một số đoàn làm phim, nhưng đều không ngoài dự đoán mà bị từ chối.

Hi vọng nhiều mà thất vọng cũng nhiều, trải qua cuộc sống bình thường trong bốn năm, cô ấy đã không còn dám can đảm để hi vọng nữa.

"Nếu như Mạnh tiểu thư đang lo lắng liên lụy đến tôi thì cô không cần phải lo lắng đâu. Tập đoàn Lục thị chắc hẳn cô cũng đã nghe nói qua rồi, nếu như người đó thật sự muốn đối địch với Lục thị thì cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh hay không đã." Diệp Trăn cực lực thuyết phục, "Chỉ cần cô đồng ý, Lục thị có thể làm chỗ dựa cho cô."

Ánh mắt Mạnh Tiệp cuối cùng cũng hơi dao động, "Thế nhưng theo tôi được biết, Lục thị cũng không hoạt động về mảng truyền hình điện ảnh."

Diệp Trăn cười cười, "Lúc trước không có, về sau có. Lục tổng là một người thích trải nghiệm những thứ mới mẻ, mảng truyền hình điện ảnh thu hút như vậy tôi nghĩ chắc anh ấy sẽ không từ chối đâu. Cô yên tâm, Lục thị đã muốn nếm thử một chén canh, chắc chắn có thể kiếm được lời. Có tiền có thế, đồng nghĩa với việc có thể làm gì thì làm, đạo lý này tôi nghĩ chắc Mạnh tiểu thư là người hiểu rõ nhất."

Mạnh Tiệp cười khổ, "Đúng, có tiền có thế, đúng thật là muốn làm gì thì làm."

"Vậy thì tốt rồi. Mạnh tiểu thư, chuyện hợp tác, cô có thể trở về suy nghĩ thêm một chút. Nếu bởi vì một người mà bị ép từ bỏ điều mình thích, cuối cùng có đáng giá hay không."

Mạnh Tiệp lâm vào trong trầm mặc.

Di động đặt trên tay cô ấy kêu lên, Mạnh Tiệp nhìn tên người gọi hiện trên màn hình mà mi tâm nhíu chặt, không chút do dự liền nhấn cúp máy.

Biểu cảm kia khiến Diệp Trăn cũng cảm thấy lạ. Phải biết Mạnh Tiệp là một người được dạy dỗ rất gia giáo, lúc nhận được cuộc gọi lạ từ Diệp Trăn cũng có thể mỉm cười nghe máy, tại sao đến cú điện thoại này lại không khách khí như thế.

Diệp Trăn không thấy được tên hiển thị trên màn hình, chỉ thoáng thấy một chữ "Vưu".

Mạnh Tiệp cầm điện thoại di động lên, đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt, "Bà Lục, đề nghị của cô tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, tôi sẽ mau chóng cho cô một câu trả lời chắc chắn, được không?"

"Đương nhiên là không có vấn đề gì, tôi chờ điện thoại của cô."

Sau khi tiễn Mạnh Tiệp về, Diệp Trăn nhẹ nhàng thở ra.

Cô biết, chuyện Mạnh Tiệp xem như đã xong.

Lúc trước công ty nhỏ không dám ký hợp đồng với Mạnh Tiệp, công ty lớn thì cho rằng không cần thiết bởi vì một Mạnh Tiệp mà đắc tội một người có quyền thế.

Mạnh Tiệp là người thích diễn phim như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tái xuất trước mắt.

Giải quyết chuyện này xong, Diệp Trăn lại được một bảo vệ hộ tống đến Lục gia.

Nói đến chuyện này, Diệp Trăn liền tức giận đầy mình. Cô thật sự không biết tại sao đang yên đang lành Lục Bắc Xuyên lại thuê bảo vệ cho cô!

Về đến nhà, niềm vui đầu tiên nhận được đó là, Lục Bắc Xuyên cũng vừa lúc tan tầm đang bị mẹ Lục oán giận một trận.

Bởi vì mẹ Lục đang bị bệnh, những ngày qua vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong phòng. Mấy chuyện trên mạng cũng không dám để cho bà biết, sợ bà tức giận. Lúc bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì nghe tin chuyện này đã kết thúc, mới 3 giờ chiều đã gọi Lục Bắc Xuyên đang ở công ty về mắng một trận.

"Con nhìn lại con đi, mẹ tốn công sinh con ra làm được cái gì! Ngay cả con dâu của mình cũng không bảo vệ tốt, con xem người ta nói Trăn Trăn khó nghe như vậy, bà già này đọc xong cũng cảm thấy... cũng cảm thấy ủy khuất thay nó. Con là chồng của Trăn Trăn, lại còn để Trăn Trăn trong lúc vô tình chịu đựng ủy khuất lớn như vậy. Cái gì mà tiểu tam, Chúc Chúc của mẹ còn bị nói thành con trai của tiểu tam kia kìa!"

"Mẹ... mẹ yên tâm đi, chuyện này đã xử lý xong rồi, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Hồi nhỏ quan hệ giữa Lục Bắc Xuyên và mẹ Lục cũng không được tính là quá thân mật, có mấy lời nói và hành động hắn thật sự không làm được, chỉ có thể cứng rắn giải thích. Giải thích xong, mẹ Lục còn tức giận hơn.

"Sự việc đã trôi qua rồi đương nhiên con sẽ nói như vậy. Con đường đường là một ông chủ lớn, thậm chí ngay cả chuyện này cũng không biết, con nuôi nhiều nhân viên như vậy làm cái gì! Me xin con, bình thường có thể đừng chỉ lo cho sự nghiệp và tiền của công ty con có được hay không. Con cũng nên chú ý mấy chuyện trong nhà hơn đi!"

Lục Bắc Xuyên tính tình nhẫn nại bất đắc dĩ gật đầu, "Con biết rồi, mẹ."

"Con biết? Con xem xem trên này viết cái gì đi, viết mẹ thành một bà già chia rẽ tình cảm của con mình, còn Trăn Trăn thì là tiểu tam chia rẽ con và chân ái! Có phải con nên kiện đám người tội phỉ báng hay không?"

"Mẹ yên tâm đi, bộ pháp vụ đang làm việc rồi."

"Vậy mẹ cảnh cáo con, chuyện này con nhất định phải để ý cho mẹ, sau này nếu như mẹ lại nghe thấy tin con lại xảy ra tai tiếng gì với người đàn bà khác, thì sau này con cũng đừng tiến vào cái nhà này nữa!"

Nói xong một câu cuối cùng, Diệp Trăn lúc này mới thu lại nụ cười không chút kiêng kị trên mặt từ lúc đi vào.

"Mẹ, mẹ dậy rồi ạ, mẹ thấy đỡ hơn chưa?"

Thấy Diệp Trăn tới, mẹ Lục lập tức không nói nữa, liếc mắt Lục Bắc Xuyên ra ý để hắn mang máy tính trước mặt đi.

"Nằm trong phòng lâu như vậy, xương cốt cũng mềm nhũn hết cả rồi nên mẹ ra ngoài hoạt động một chút." Mẹ Lục cười tủm tỉm lôi kéo tay cô, ánh mắt ra hiệu cho Lục Bắc Xuyên đi nhanh lên, "Con vừa ra ngoài dạo phố mua cái gì vậy?"

Diệp Trăn cười, lấy ra một sợi dây chuyền kim cương mà mình mua tặng mẹ Lục, "Mẹ, đây là sợi dây chuyền con cố ý chọn cho mẹ, không biết mẹ có thích hay không."

Dây chuyền cũng không phải loại có kiểu dáng độc nhất vô nhị gì đó, nhưng Diệp Trăn đã tỉ mỉ chọn lựa, chắc sẽ hợp với mẹ Lục.

Mẹ Lục xem xong liền yêu thích không buông tay. Bà kết hôn với Lục Thiếu Nhân nhiều năm như vậy, trên người tất cả đồ trang sức đều là tự mình mua. Ngoại trừ những món được tặng vào mấy ngày lễ đặc biệt ra thì cơ hồ không có người nào lại tỉ mỉ chuẩn bị quà cho bà.

"Thích, làm sao mà không thích cho được!"

"Mẹ thích là tốt rồi." Mẹ Lục tốt với cô như vậy, Diệp Trăn thật sự không cảm thấy mình đối xử với mẹ Lục hiếu thuận một chút có cái gì không tốt.

Diệp Trăn chọc mẹ Lục cười đến mức hoa tâm nở rộ, rất nhanh liền vứt chuyện Lục Bắc Xuyên ra sau đầu. Lúc ăn cơm tối nghỉ ngơi nói chuyện phiếm một chút, Diệp Trăn lại trở về phòng nghỉ, tắm rửa xong liền ôm Chúc Chúc vào phòng cho bú.

Em bé lớn lên rất nhanh. Ở trong mắt Diệp Trăn, mới chưa tới hai ngày mà hình như Chúc Chúc lại lớn lên một chút rồi, làn da trắng hơn, con mắt sáng đẹp hơn, thịt trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, tóc mọc lên thưa thớt. Bé được bọc trong tã lót, tựa như một búp bê sứ phấn điêu ngọc trác (*).

(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Đặc biệt là khi Diệp Trăn đùa với nhóc, nó còn biết cách cười. Lúc nhếch miệng cười một tiếng, nước miếng còn chảy ra.

Diệp Trăn ra vẻ ghét bỏ nhìn nước miếng của bé, lại dùng ngón tay lau nước miếng đi. Vừa cầm giấy lau sạch sẽ xong, tên nhóc này lại cười khanh khách nhét bàn tay vào trong mồm.

"Không được ngậm tay!" Diệp Trăn lấy tay từ trong miệng bé ra, nghiêm túc nói: "Lần trước mẹ đã nói với con như nào? Không được ngậm tay hay ngậm chân."

Diệp Trăn vỗ nhẹ hai lần lên tay nhóc, vốn tưởng rằng có thể khiến bé chừa, lại không nghĩ tới làm nhóc còn vui vẻ hơn.

Diệp Trăn ôm con phát sầu, nuôi con thật sự là một chuyện lớn. Vấn đề ngậm tay này cô thậm chí còn không giải quyết được, chỉ nghĩ sau này còn phải dạy nó cách nói chuyện, đi đứng, cai sữa, ăn cơm, đi học, v.v... Đầu Diệp Trăn đã muốn nổ tung.

Lục Bắc Xuyên xong việc trong thư phòng đẩy cửa đi vào, thấy Diệp Trăn đang chững chạc đàng hoàng giáo huấn Chúc Chúc không được ngậm tay, nhưng Chúc Chúc lại cười khanh khách nhìn cô, hung hăng nhét tay vào trong miệng mình.

Lục Bắc Xuyên bất đắc dĩ bật cười, ôm lấy Chúc Chúc từ tay Diệp Trăn, nhét núm vú cao su vào trong miệng bé.

***

Myy: Nếu mà truyện này đang được edit bởi một editor khác thì có lẽ đã hoàn lâu rồi:v Mà tiếc là nó lại rơi vào trong tay một đứa như Myy nên thôi mọi người ráng chịu hen?6

Đã đi được 65% quãng đường rùi nha mọi người ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi