TÔI MẤT VÀO NĂM TÔI YÊU ANH NHẤT

12.

Lời nói của Lộc Dạng đã giáng một đòn mạnh vào Thẩm Kỳ, khiến hắn như bị đóng đinh tại chỗ.

"Niệm Niệm..."

Một hồi yên lặng, một tiếng lẩm bẩm thoát ra môi Thẩm Kỳ.

Đoán chuẩn vây, tôi giống kẻ ngốc kia lắm hả?

Tôi thở dài.

Hóa ra hắn đột nhiên theo đuổi, quan tâm cô ta vì tiền ăn kia.

Đến tìm cô ta vì không cam lòng bị khinh thường lúc trẻ.

Giờ khắc này, trong lòng tôi cũng không nói ra được là cảm giác gì.

Nhưng sai là sai.

Đã quá trễ rồi, tất cả không thể thay đổi được nữa.

Tôi cũng chẳng còn gì tiếc nuối.

Cho dù Thẩm Kỳ biết tôi trả tiền cơm cho hắn, thì sao chứ?

Thành thật mà nói, bên cạnh hắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Mà những năm học trung học, tôi cực kỳ bình thường đến không ngờ.

Hắn có thể biết ơn tôi, nhưng chưa chắc đã thích tôi.

Giống như món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng hắn, có ý nghĩa rất đặc biệt.

Mặc dù hắn xúc động, nhưng cũng chỉ có thế.

Trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải thay đổi một người, kết cục vẫn là như vậy.

Ánh trăng xuyên ra rèm mỏng, chiếu xuống mặt đất một bóng dài tinh tế.

Thẩm Kỳ quay về phòng ngủ, mở wechat.

Hắn vuốt v e màn hình, lúc sau đánh ra một hàng chữ.

"Anh tới đón em nhé?"

Ánh sáng màn hình tự động tắt.

Đợi mười phút, không có hồi âm.

"Niệm Niềm, về nhà thôi."

Không có người hồi âm.

Thẩm Kỳ có chút bực bội, hắn lấy hộp thuốc lá trên đầu giường, châm một điếu.

Làn khói trắng làm mờ khuôn mặt hắn, hắn bấm số của tôi.

Tút tút tút.

Giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên, đầu dây bên kia không có người nhấc máy.

Tắt đi, hắn lại nhắn một tin.

"Niệm Niệm, anh sai rồi, anh có thể giải thích, em gọi lại cho anh có được không?"

Bình minh ló dạng, bầu trời chuyển sang màu như bong bóng cá.

Thẩm Kỳ nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.

Không phải tôi gọi.

Là cảnh sát.

Thông báo vụ tôi bị g.i.e.t hại.

"Không thể nào, nhất định là các anh gọi nhầm số rồi..." Thẩm Kỳ buồn cười nói, giọng nói của chút run rẩy.

"Thưa ông, chúng tôi rất chắc chắn, chúng tôi cũng sẽ thông báo cho ba mẹ người bị hại, mời người nhà nạn nhân đến đây một chuyến..."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kỳ hoảng hốt chạy đến sân bay, dọc đường không ngừng gọi điện nhắn tin cho tôi.

"Niên Niệm, nhất định là em giận anh."

"Anh sai rồi, lẽ ra anh không nên bỏ rơi em lại, là anh lúc đó hồ đồ."

"Đừng dọa anh, nhắn tin lại cho anh được không?"

"Là anh sai rồi, chỉ cần em gọi lại cho anh thôi mà."

...

Cho đến khi máy bay hạ cánh, hắn vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho tôi.

Nhưng giống như đá chìm vào đáy biển, không có bất kì phản hồi nào.

Mấy cảnh sát phụ trách vụ án đứng chờ ở sân bay.

"Chắc chắn các anh đã nhầm lẫn, tôi sẽ kiện các anh."

Thẩm Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, lên xe.

Xe cảnh sát lao vút, nhanh chóng đến cục cảnh sát, Thẩm Kỳ được mời đến một căn phòng, viên cảnh sát trầm ngâm một chút, tóm tắt ngắn gọn toàn bộ sự việc.

"Anh Thẩm, tôi vô cùng thương tiếc thông báo với anh.

Vợ của anh, cô Thẩm đã bị sát hại.

Một trong những tên tội phạm bị bắt giữ vì tội cướp bóc hôm qua, chúng tôi đi đến chỗ ở của hắn điều tra, ngoài ý muốn phát hiện một ngón tay bị đứt lìa trong thùng rác.

Sau khi thẩm vấn, vào buổi chiều mưa to bảy ngày trước, cô Thẩm bắt taxi tới sân bay đã bị tài xế cưỡng ép mang đi.

Tên tội phạm gọi hai đồng bọn đến, cướp hết toàn bộ vật có giá trị.

Chiếc nhẫn không lấy ra được, chúng cắt đứt ngón tay người bị hại.

Bọn chúng dùng dây thừng siết cổ nạn nhân đến c.h.e.t, rồi nhân dịp trời tối mưa to, ném thi thể nạn nhân xuống sông.

Nhẫn, điện thoại, túi xách, tất cả đều bị bọn tội phạm bán đi.

Đây là bức ảnh của ngón tay bị cắt đứt.

Đây là bức ảnh chụp miếng vải quấn quanh ngón tay bị đứt lìa.

Tên tội phạm thú nhận rằng mảnh vải bị xé từ váy của nạn nhân.

Bằng chứng vật lý sẽ được gửi đến sau."

Cảnh sát lấy ra hai bức ảnh và đặt chúng lên bàn.

Vết cắt ngón tay trong tấm ảnh khiến người ta sợ hãi.

Đoạn vải kia dính đầy vệt máu loang lổ đã khô.

Thẩm Kỳ cầm bức ảnh, ngón tay trắng bệch không ngừng run rẩy.

Thân hình cao lớn lắc lư, hắn chống tay lên bàn để khỏi ngã, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh đã sớm không thể duy trì.

Hắn vẫn còn tự lừa dối mình.

"Không phải cô ấy..."

"Nhất định các anh đã nhầm lẫn rồi..."

"Cô ấy chỉ giận dỗi tôi rồi trốn đi, đây không phải cô ấy..."

Đáy mắt Thẩm Kỳ hiện lên tầng nước.

Hắn thở gấp, như đối diện với cái c.h.e.t, tuyệt vọng và bất lực.

Cảnh sát nhìn hắn đầy thông cảm.

"Mấy ngày liền mưa to, rất ít người ra ngoài.

Ngoài ra, sau khi nạn nhân mất tích, không có ai kịp thời đến báo án, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, thi thể trôi theo dòng nước mà đi xuống.

Theo tính toán, do nhiều ngày mưa lớn, các nhánh sông chảy xiết phức tạp, khả năng cao thi thể sẽ bị trôi ra biển, không thể tìm thấy.

Trong lúc siết cổ nạn nhân, ba tên tội phạm còn quay video lại."

Anh ấy bật máy tính lên phát video, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt bình tĩnh của tôi.

Một người đã sợ hãi đến cực điểm, thì cũng chẳng còn gì để sợ nữa rồi.

Tên tội phạm lùi lại, để máy quay ghi lại toàn bộ cơ thể tôi.

Ngón tay bị cắt lìa, trên sàn nhà là váy cùng một bãi máu lớn.

Tôi bị trói tay chân.

"Cô đã kết hôn rồi hả?" Tội phạm tò mò hỏi.

"Nếu không phải bị các anh bắt cóc, thì tôi đã ly hôn rồi." Tôi mất máu quá nhiều, nói cũng không ra hơi.

"Vì sao?"

"Hắn bỏ rơi tôi để đi tìm bạn gái cũ."

"Trời ơi, người phụ nữ tội nghiệp."

Tiếng cười toe toét và âm thanh la ó lan ra, những tên tội phạm cùng nhau cười lớn.

"Trước khi c.h.e.t, cô có lời gì muốn nói không?"

"Không có."

"Cô không muốn nói gì với người chồng đã lừa dối mình sao?" Ai đó đã quấn dây thừng quanh cổ tôi.

Không có gì để nói.

Nhưng không nói, lại có chút không cam lòng.

Rốt cuộc, đây là câu di ngôn cuối cùng của tôi.

Tôi nhìn thẳng máy quay, nhếch môi: "Thẩm Kỳ, nếu như được làm lại từ đầu, tôi sẽ tránh xa anh."

"Leng keng, đến giờ rồi."

Nụ cười nham hiểm vang vọng khắp căn phòng, sợi dây được siết chặt, màn hình rung chuyển.

Là ai đang cổ vũ, là ai đang rơi lệ...

Phanh!

"Tôi sẽ g.i.ế.t họ! Tôi sẽ g.i.ế.t họ!"

Thẩm Kỳ đập mạnh vào máy tính, giống như một con dã thú mất kiểm soát bị dồn vào góc tường, đôi mắt đỏ ngầu gào lên đau đớn.

"Anh Thẩm, xin anh hãy bình tĩnh!" Mọi người tràn vào phòng, khống chế Thẩm Kỳ đang phát điên.

Nỗi đau đớn thống khổ bao trùm lên hắn, hắn đau đớn ôm lấy trái tim, gần như đứng không vững.

Có người gõ cửa đến giao vật chứng, nhìn thấy Thẩm Kỳ đang xúc động, cảnh sát vẫy tay để người đó mang đi trước."

"Trả lại đây! Trả lại cho tôi!"

Thẩm Kỳ liều mạng thoát khỏi khống chế, gầm lên lao ra ngoài.

Anh giật lấy được trong đó một chiếc túi.

"Niệm Niệm, Niệm Niệm..."

Thẩm Thất ôm chiếc váy loang lổ rách rưới, khóc lớn như một đứa trẻ làm chuyện sai trái.

Các sĩ quan cảnh sát đi qua thở dài, thì thầm bàn tán.

Tôi lạnh lùng nhìn, trái tim tôi không hề xúc động dù một khoảnh khắc.

Ba mẹ chạy tới.

Họ được mời sang phòng khác, mẹ tôi xem video liền sụp đổ khóc thét, không chịu nổi cú sốc liền hôn mê bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu.

Ba tôi cũng khóc đến cạn nước mắt, giọng khàn đi.

Ông ấy được người ta dìu ra ngoài, đi đến trước mặt Thẩm Kỳ, tát hắn một cái thật mạnh.

"Suốt bảy ngày anh mới nhớ gửi tin nhắn cho Niệm Niệm, con gái tôi đến thi thể cũng không được tìm thấy!"

"Đây là cách cách anh chiếu cố Thời Niệm đấy! Là cách mà anh đã đối xử với con gái tôi đấy!"

Thẩm Kỳ ngơ ngác, đứng bất động.

Bên má sưng đỏ, ánh mắt vỡ vụn.

...

Thi thể cũng không bao giờ tìm thấy được.

Tên tội phạm bị kết án, ở quốc gia đó cướp của g.i.e.t người sẽ lãnh án tử hình, bị treo cổ.

Nửa tháng sau, ba mẹ tôi hỏa táng ngón tay bị đứt của tôi, đặt vào chiếc bình sứ nhỏ, tránh mặt Thẩm Kỳ đưa tôi về nước.

Máy bay đi qua, để lại một dệt mây dài, mấy giờ sau, máy bay hạ cánh.

Tôi về nước rồi.

Lá rụng về cội, rốt cục cũng về nhà rồi.

Ánh mặt trời ấm áp đến mức tôi cảm thấy mình nhẹ hơn cả gió.

Tôi quyến luyến xoa má ba mẹ, lặng lẽ từ biệt.

Ba mẹ, hẹn gặp lại.

Ba mẹ phải sống thật tốt đó.

Ba ngày sau, một câu chuyện được đăng lên trang nhất tờ báo địa phương.

Thẩm Kỳ, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, cắt cổ tay tự sát.

Cứu chữa không hiệu quá, đã tử vong.

____Hoàn chính văn____

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi