TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Thư ký Chu đã gọi điện từ trước, vậy nên Thu Thanh Duy đến biệt thự Nam Ngạn, ngoài cửa đã có người đợi sẵn.

Cố Trì ra khỏi xe và mở cửa cho Thu Thanh Duy, anh ấy lấy lòng bàn tay che đầu cho cô, mọi cử chỉ đều khiến người đàn ông lịch lãm này không thể chê vào đâu được.

“Cả hai đều mệt mỏi rồi, hôm nay em sẽ không tiếp đãi anh nữa, khi nào có thời gian em sẽ mời anh ăn tối.” Do là người quen nên Thu Thanh Duy chẳng cần phải khách sáo, liền nói thẳng trực tiếp cho anh ấy nghe.

Cố Trì nói đồng ý, lắc điện thoại một lần nữa: "Cứ liên hệ với anh bất cứ lúc nào mà em muốn. "

Thu Thanh Duy gật đầu, cùng quản gia bước vào cổng biệt thự, nhanh chóng biến mất trong tán cây xanh mát.

Phía sau, Cố Trì vẫn đứng ở nơi đó, không vội rời đi. Anh dựa vào cửa xe, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Sau một hồi im lặng, lúc đã kết nối, khuôn mặt trở nên thật anh anh tuấn và ấm áp. Và giọng anh cũng trở nên nghiêm nghị: "Hãy giúp tôi điều tra một người nào đó từng ở bên Nghê San."

Anh ấy biết rằng tính khí Niệm Niệm rất tốt, cô ấy có thể mềm lòng và tha thứ khi bị xúc phạm và anh ấy cũng biết Thanh Duy không quan tâm những điều xúc phạm đến bản thân mình.

Tuy nhiên, anh ấy không thể không quan tâm khi chứng kiến người phụ nữ mình yêu bị tạt nước bẩn và bị xúc phạm.

Vì vậy, anh ấy chắc chắn không phải kiểu người đàn ông này.

Thu Thanh Duy không biết chuyện Cố Trì đang tìm Quan Doanh để giải quyết mọi chuyện, trên đường cùng quản gia trở về biệt thự, cô nghe thấy một tiếng thở dài chân thành:

“Thuở còn là vợ chồng, cứ mỗi độ xuân về lại đến đây nghỉ ngơi ngắn ngày, ngắm hoa, uống trà, các cụ ông, cụ bà cũng đến ngồi, gia đình thật vui vẻ biết bao nhiêu."

"Thật đáng tiếc..."

"Ngôi nhà này đã không có người ở nhiều năm, mỗi khi lui tới đây dọn dẹp, nhìn nó thật hoang vắng biết bao."

Cũng thực sự lạnh lẽo buồn tẻ.

Căn biệt thự này nằm ở vị trí khá cô lập, vì suy nghĩ cho nhu cầu cá nhân của chủ nhà, nên mọi người ai nấy đều cố giữ khoảng cách nhất định, cũng vừa hay nằm gần con sông, mùa xuân còn đỡ, có những cơn gió xuân lướt qua mặt sông, mang đến làn không khí ấm áp, gần đây tiết trời đổ sang thu, gió vừa thổi ngang qua liền cảm nhận được sự hiu quạnh.

Mặc dù chưa đọc tiểu thuyết, nhưng tình huống này khiến Thu Thanh Duy cảm thấy rằng lý do khiến Thu Niệm tha thứ cho Lục Cảnh Thâm cuối cùng không phải chỉ vì tình yêu. Từ khi được sinh ra, từng người xung quanh cô ấy đã lần lượt rời đi. Cha cô ấy - một con người tựa như ngàn núi cuối cùng cũng đã rời đi, để lại cô ấy một mình. Chính vì như thế, cô ấy khao khát một mái ấm hơn ai hết. Có lẽ vì vậy nên khi người đàn ông cô yêu bao năm thay lòng đổi dạ, cô ấy có thể tha thứ cho anh ta thật dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Thu Thanh Duy chỉ cảm thấy có chút xúc động.

Phải nói rằng, ở một mình là điều rất đỗi đáng sợ.

Sau khi vào nhà và ăn chút gì đó, cô về phòng ngủ để nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa, cố gắng cả đêm qua đến mệt mỏi, cô ngủ một giấc đến tối mới tỉnh dậy.

Khi mở cửa phòng ngủ và đi ra ngoài, cô được người quản gia thông báo rằng nhà có khách đến.

“Có khách ư?” Thu Thanh Duy nhìn xuống cầu thang qua lan can: "Là vị nào vậy?”

Quản gia báo cáo: "Là cô Dư và cô Trác. Tôi nghe nói lúc trở về họ muốn gặp cô. Tôi không thông báo cho cô vì sợ làm phiền cô chủ nghỉ ngơi. Họ cũng nói không vội. Và họ đã ngồi trong phòng khách một lúc rồi. "

Thu Thanh Duy không có ấn tượng gì về hai người này, dù sao thì trong một cuốn tiểu thuyết có rất nhiều nhân vật, không thể miêu tả từng nhân vật phụ thật chi tiết. Tuy rằng cô không có hứng thú với việc hai người đến thăm đột ngột, nhưng khách vẫn là khách, cô vẫn muốn gặp mặt bọn họ.

Sau khi trở về phòng và thay quần áo, Thu Thanh Duy đi xuống lầu.

Hai người phụ nữ trạc tuổi đang ngồi trên sô pha ăn trà, vừa nhìn thấy cô liền đặt tách trà xuống, đứng dậy chào hỏi bằng những lời thân mật, ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi