TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Trác Tuyết: "Đương nhiên! Cô nghĩ mọi người đều ngốc như cô ấy sao?"

Hai người rời đi trong ánh chiều tà.

Lúc này, tại một tòa nhà văn phòng ở khu thương mại thành thị, Quan Doanh vẫn ở lại công ty tăng ca muộn.

Bàn làm việc chất đầy tài liệu, đó là tất cả công việc mà đồng nghiệp đều cố gắng thúc ép cho cô ấy. Từ sau tai nạn của Nghê San, những người tâng bốc cô ấy đều thay đổi sắc mặt ngay lập tức, bọn họ đúng là một lũ giả tạo!

Trong lòng than thở, cô ấy muốn xin nghỉ làm hôm nay nhưng trưởng phòng nhân sự đã về từ lâu, lúc này mới quay lại.

Cô vội vàng đứng lên, đầy nghi vấn: "Quản lý Dương? Sao anh vội vàng quay lại công ty muộn như vậy?"

Quản lý Dương nhìn cô, giống như nhận ra điều gì đó, một lúc sau mới hỏi: "Cô là ai...? Ở đây làm gì vậy?"

“Quan Doanh.” Cô báo tên mình.

Quản lý Dương vỗ trán: "À, là cô."

Quan Doanh khó hiểu: "Là tôi, anh có chuyện gì muốn tìm tôi sao?"

Quản lý Dương cau mày, sốt ruột nói: "Cô về ngay đi, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa."

Điều này khiến Quan Doanh không khỏi sửng sốt: "Ý anh là gì?"

Ban đầu Quản lý Dương đang ở nhà với vợ và con của mình nhưng một cuộc gọi bất ngờ từ phía trên đến yêu cầu ông phải sa thải một nhân viên tên Quan Doanh ngay trong ngày hôm nay, nếu không họ sẽ cho ông ta nghỉ việc.

Chết tiệt, không phải chuyện của cô ấy mà làm mất lòng ông chủ lớn sao?

Ông ta vội vội vàng vàng trở lại công ty, rất không hài lòng với cô nhân viên nhỏ này đã ảnh hưởng đến anh, tự nhiên ông ta sẽ không khách sáo với cô nữa.

"Ý cô là gì chứ? Cô không nghe rõ sao? Nói dễ hiểu là cô đã bị sa thải! Mau thu dọn đồ đạc đi! Tôi sẽ cho cô năm phút để đi khỏi đây!"

Đây là một công việc tốt mà cô ấy tìm được nhờ vào mối quan hệ của Nghê San, giúp cho cô ấy có được chỗ đứng ở một thành phố Lạc lớn như vậy.

"Quản lý Dương, anh có thể cho tôi biết nguyên nhân được không? Có vấn đề với công việc của tôi sao?" Cô vội vàng hỏi lý do, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ ra được lý do.

“Nếu cô hỏi tôi, tôi sẽ hỏi lại cô đấy!” Quản lý Dương rất tức giận: “Đó là do chính sếp thông báo qua điện thoại, cô nhất định đã làm chuyện vô liêm sỉ và xúc phạm đến sếp lớn! Tôi nói mà, bạn thân của tiểu tam sao có thể là người tốt lành gì chứ?"

Ánh mắt khinh thường và lời nói mỉa mai khiến Quan Doanh cảm thấy bị sỉ nhục mạnh mẽ, cô ấy lớn tiếng phủ nhận: "Tôi không có làm chuyện vô liêm sỉ như vậy! Tôi không hề xúc phạm ông chủ! Chắc chắn là có sự nhầm lẫn!!!"

Quản lý Dương cũng lười nói chuyện với cô: "Được rồi, đừng khoác lác với tôi, mau ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô đi."

Không muốn mất đi công việc tốt, Quan Doanh lo lắng đến mức nước mắt trào ra, cầu xin: "Quản lý Dương, tôi xin anh, anh có thể xác nhận lại cho tôi một lần nữa được không? Chắc là có sự nhầm lẫn gì đó! Tôi cầu xin anh! Tôi quỳ xuống cho anh!"

Thấy cô thật sự quỳ xuống, quản lý Dương sửng sốt, nhanh chóng đỡ lấy cô, miễn cưỡng đồng ý: "Được được được, tôi sẽ giúp cô hỏi nhưng cô phải hứa với tôi, cho dù là lý do gì cũng không được làm chuyện này với tôi một lần nữa!"

Quan Doanh gật đầu đáp lại, cô chắc chắn 100% rằng đây hẳn là một sự nhầm lẫn gì đó.

Cô ấy chưa bao giờ làm mất lòng sếp lớn, cho dù danh tiếng của Nghê San không còn, cô ấy cũng sẽ không xuống tay với một nhân viên nhỏ như cô ấy! Hơn nữa, đám cưới cũng đã hơn hai tháng, nếu như đợi cơ hội trả thù thì cũng không phải như thế này.

Quản lý Dương giúp cô ấy gọi điện thoại còn bật loa ngoài.

Ông ta nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia giọng điệu như xua đuổi người ăn xin, trầm giọng nói: "Cô còn hỏi nguyên nhân đấy à? Cô còn không có nhận thức bản thân là người mạo phạm đến thiếu gia nhà họ Cố sao? Nếu không nói đến tình cảnh của tôi, Cố Trì có lẽ đã ra án tử hình lâu rồi. Bây giờ thành phố Phái... ừm không chỉ có Phái thị, bất kỳ công ty lớn hơn nào trên toàn quốc đều không dám nhận cô nữa đâu."

Sau khi nghe điều này, quản lý Dương ngay lập tức ném cho Quan Doanh một ánh mắt chết chóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi