TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Hạ Minh lúc này mới nhớ tới vị hôn thê đang ở một bên, đuôi mắt nhẹ nhàng liếc qua, cũng không bận tâm: “Vốn dĩ chính là trong nhà tự quyết định việc hôn nhân, không liên quan gì đến tôi.”

Trác Tuyết sắc mặt lập tức trắng bệch.

Thu Thanh Duy rút tay lại, liếc nhìn cô ta: “Nhưng Trác tiểu thư nói, người nhà họ Hạ rất coi trọng cuộc hôn nhân này, để anh gặp trực tiếp thảo luận về ngày cưới, như thế mà lại nói không liên quan?”

Đối với Hạ Minh mà nói cưới ai cũng đều giống nhau, dù sao cũng chỉ là đồ trang trí ở nhà để người lớn tuổi vui vẻ thôi. Lần duy nhất làm Hạ Minh thay đổi suy nghĩ này, là vì cô - Thu Thanh Duy.

Cậu ta hào hứng đề nghị chịu trách nhiệm, lại bị cô nghiêm túc nói cô mắc bệnh nan y thời gian không có nhiều, đương nhiên cậu ta không ngu ngốc đến mức trăm phần trăm tin vào lời cô nói, xong việc lại phái người đi điều tra, không mất nhiều thời gian liền nghe tin Cố Trì đã dựng bia mộ cho cô, giới thượng lưu thành phố Phái đang thảo luận về cái chết của cô, còn người chồng trước, cái tên đã hoàn toàn sáng mắt ra đó, cùng tên thần tượng trong giới giải trí đó cũng tiếp nối nhau mà tự tử — những thứ này, làm cậu ta không thể không tin.

Lần rung động đầu tiên của cậu ta sau hai mươi năm, lại chưa kịp bắt đầu mà đã kết thúc.

Sau đó, cậu ta thay quần áo và làm quen với rất nhiều cô gái, ít nhiều họ đều có gì đó giống Thu Thanh Duy nhưng đáng tiếc cậu ta đều không có hứng thú.

Cậu ta nhanh chóng nhận ra, dù cho có lớn lên giống cô như đúc thì cũng không thể thay thế được cô.

Bởi vì thứ khiến cậu ta rung động, căn bản không liên quan đến ngoại hình.

Vì thế, tinh thần cậu ta sa sút trong thời gian dài, trong nhà sắp xếp cho cậu ta một cuộc hôn nhân, cậu ta cũng không màng để ý, dù sao nếu không phải là Thu Thanh Duy đối với cậu ta ai cũng giống nhau.

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp lại cô!

Vô cùng chân thật mà đứng ở trước mặt cậu ta, hoàn hảo không tổn hại gì.

Cậu ta không bận tâm về vấn đề mà Thu Thanh Duy hỏi, ngược lại vội vàng hỏi lại cô: “Cô không phải nói bị bệnh nan y sao? Tôi cứ tưởng cô đã chết.”

“Chẩn đoán sai.” Thu Thanh Duy nói xong, bĩu môi hỏi đùa: “Làm sao, tôi không chết nên anh tiếc?”

Vẫn là giọng điệu quen thuộc, chính là Thu Thanh Duy kiêu ngạo, dám trêu chọc hắn!

Hạ Minh cười to, đôi mắt mỏng lãng tử kia lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng thấy, cậu ta một tay đút túi quần, khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo: “Cô muốn chết mới là điều đáng tiếc.”

Thu Thanh Duy nhướng mày nhìn cậu ta.

Hạ Minh tiến thêm một bước về phía cô, hơi cúi xuống, khuôn mặt rất gần, hơi thở mang theo hơi thuốc lá làm cô mơ hồ, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước tôi nói sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ vẫn còn tính.”

“Chịu trách nhiệm” ba chữ này làm Thu Thanh Duy lộ vẻ mặt không vui.

Ý thức được bản thân không cẩn thận đã mạo phạm cô, Hạ Minh liền vội sửa lời nói: “Được rồi, tôi sẽ không nói lời đó nữa, được không? Thu Thanh Duy, tôi rất muốn theo đuổi cô, bệnh nan y là chẩn đoán sai, vậy hãy cho tôi một cơ hội được không?”

Cậu ta không coi ai ra gì mà tỏ tình, một chút cũng không để trưởng bối nhà họ Hạ và vị hôn thê Trác Tuyết vào trong mắt.

Thu Thanh Duy thấy cô ta cắn môi muốn nát, tốt bụng nhắc nhở: “Vì anh ở đây để bàn chuyện kết hôn, anh nên nghiêm túc đi. Hạ Minh thời gian của tôi rất quý giá, nên tôi sẽ không chơi đùa với anh nữa.”

Thấy cô muốn đi, Hạ Minh cuống quít giữ chặt cô, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: “Này! Tôi không đùa, tôi đang nghiêm túc!”

Thu Thanh Duy muốn thoát khỏi nhưng bị cậu ta giữ chặt.

“Cô để ý cô ta?” Hạ Minh liếc mắt nhìn Trác Tuyết, không kiên nhẫn nói: “Cô quay về đi! Hôn nhân giữa hai gia đình huỷ bỏ.”

Trác Tuyết tưởng rằng có chỗ dựa là Hạ Minh, cô ta có thể đắc ý mà trêu chọc Thu Niệm không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này!

Đầu óc cô ta trống rỗng một lúc, sau đó mới bình phục, hoảng sợ nói: “Hạ Minh! Các trưởng bối đã đồng ý hôn sự, sao anh có thể như vậy? Nói huỷ bỏ liền huỷ bỏ. Anh giải thích thế nào với bà nội?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi