TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Cố Trì lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Hạ Minh, thấy Thu Thanh Duy đối với cậu ta không chút hứng thú, liền ra mặt giúp đỡ: “Cậu Hạ, cậu không nghe thấy cô ấy đang cự tuyệt anh sao? Tiếp tục dây dưa thật là mất phong độ.”

Hạ Minh cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng không giống anh, vì phong độ mà đem người phụ nữ của mình đem nhường người khác, người mà Hạ Minh tôi nhìn trúng, ai cũng không nhường.”

Câu nói này chọc đúng nỗi đau của Cố Trì.

Cánh tay đang buông thõng bên người liền siết chặt.

Trong hơn một năm nay anh ấy cũng rất hối hận, nếu như ban đầu có thể đủ ích kỷ một chút không đồng ý việc hủy bỏ hôn ước, hoặc có thể hèn hạ một chút viện ra cái cớ không để hủy hôn, dựa vào tính tình lương thiện của Niệm Niệm, cô nhất định sẽ hủy bỏ việc kết hôn với Lục Cảnh Thâm.

Nhưng yêu cầu của cô ấy, trước nay anh ấy đều không từ chối được …

Cho dù, là một yêu cầu khiến anh ấy đau khổ dày vò.

Chuyện nói đổi thân thế, Thu Thanh Duy chỉ nói với Cố Trì, đối với cô mà nói, người này là người của mình, thấy anh ấy bị bắt nạt, đương nhiên cô sẽ đứng ra bảo vệ. Thế là cô kéo tay Cố Trì lại, cố ý làm động tác thân mật nói: “Đã trải qua cuộc hôn nhân với tên chồng cặn bã cũ Lục Cảnh Thâm, anh nghĩ tôi lại có thể tìm một người đàn ông nửa cân tám lạng giống anh ta sao? Tôi bây giờ chính là thích người đàn ông có phong độ như Cố Trì, cho dù là ăn chay, phiền anh tránh đường một chút, đừng ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của chúng tôi.”

Hạ Minh sửng sốt, trong tiềm thức vội thanh minh cho bản thân: “Này, tôi với chồng cũ của cô không phải một guộc!”

“Giống hay không giống đều không liên quan đến tôi.” Thái độ của Thu Thanh Duy dứt khoát, thấy cậu ta không nhường, cô đưa tay dứt khoát đẩy cậu ta một cái: “Tôi không có thời gian cùng anh chơi trò nhàm chán này, đừng quấy rầy tôi nữa.”

Suy cho cùng cũng là một nam tử hán cao ngạo, dù cho có lại thích một người phụ nữ đi nữa thì cũng có giới hạn.

Bị cô nói như tát vào mặt, Hạ Minh tức giận quay đầu bỏ đi.

Người qua đường trong nhà hàng tiếc nuối vì không còn kịch hay để xem, Thu Thanh Duy thở phào nhẹ nhõm vì đã đuổi được tên phiền toái này đi, thấy Cố Trì còn đang sửng sốt, liền dùng khủy tay húc nhẹ anh ấy một cái, thu lại dáng vẻ ngọt ngào hồi nãy, dùng giọng điệu theo cách bạn bè thường nói giục anh ấy: “Đi thôi, đừng để người không quan trọng mà ảnh hưởng đến tâm trạng, chuyện giữa anh với Thu Niệm anh ta là một người ngoài làm sao có thể biết được? Cố ý nói những lời đó, chẳng qua là muốn anh tức giận trong lòng, anh thật là lại dễ dàng bị anh ta lừa.”

Những đạo lý này Cố Trì đều hiểu.

Nhưng chuyện tình cảm, không có đạo lý nào lý giải nổi.

Không muốn làm cô mất hứng, Cố Trì đè nén sự khó hiểu trong lòng xuống, nghiêng người tránh đường, gật đầu đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi.”

Bước qua đại sảnh, hai người ngồi trong một phòng riêng tư yên tĩnh. Món ăn rất nhanh đã được mang lên, phục vụ đóng cửa lại để không gian riêng tư cho thực khách.

Thu Thanh Duy nghiêm túc ăn cơm, Cố Trì lại có chút không yên lòng.

Sự xuất hiện của Hạ Minh dường như đã xuất hiện một lỗ hổng trong tim anh ấy, nhìn thoáng qua tưởng như không có ảnh hưởng gì lớn nhưng những cảm xúc buồn bã cứ âm thầm trào dâng, dần dần hóa thành một dòng xoáy khó có thể bỏ qua.

Thu Thanh Duy rồi cũng sẽ biết yêu.

Anh ấy bỗng nhiên thức tỉnh, ý thức được điều này.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, anh ấy phát hiện, cô là một phụ nữ rất có mị lực, cho dù không có vẻ đẹp yêu kiều của Niệm Niệm cũng đủ thu hút ánh mắt của nhiều đàn ông.

Hôm nay là Hạ Minh, vậy ngày mai thì sao?

Thu Thanh Duy từ chối Hạn Minh, nhưng ai bảo đảm được cô cũng sẽ từ chối người đàn ông khác?

Nghĩ đến chuyện ta dùng thân phận của Niệm Niệm cùng người đàn ông khác yêu đương thậm chí là kết hôn, dù rằng điềm đạm giữ bình tĩnh cỡ nào cũng khó có thể chấp nhận được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi