TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Lần này, tuyên chiến đến cùng.

Bạc Nguyên Triệt sớm đã nhìn cậu ta không vừa mắt, lần này không kìm nén được bình tĩnh, trực tiếp túm cổ áo cậu ta thẳng tay một quyền đánh tới...

Hai người khí tức giận dữ tích tụ, cứ như sói điên, quyết tâm sống chết một trận, nếu không cắn đối phương đến chết thì không bỏ qua, vì vậy cuộc chiến này một khi bắt đầu rất khó để dừng lại.

Từ mọi đường ra tới khu vực chuẩn bị, trận chiến ác liệt khiến không ít người vây xem.

Hai bên đánh nhau không phân thắng bại đều treo dải lụa màu phía trước, trong cuộc ẩu đả áo khoác của Hạ Minh bị xé toạc, còn kính râm và khẩu trang của Bạc Nguyên Triệt cũng không biết rơi ở đâu, vì thế khuôn mặt rất dễ nhận biết kia lộ diện trước mắt công chúng.

Có một sự huyên náo:

“Ôi trời!! Là Bạc Nguyên Triệt sao? Tôi không hoa mắt chứ?”

“Sao anh ta lại ở đây?" Chúa ơi! Không nghĩ tới anh ta đánh nhau lại dọa người đến như vậy! ”

“Đợi chút! Tôi vừa rồi hình như thấy anh ta cùng người đàn ông kia đều tặng hoa cho Thu Thanh Duy! Hình như nguyên do là vì chuyện tặng hoa mới đánh nhau! Mẹ kiếp! Dưa lớn quá!”

Phóng viên không thể từ Thu Thanh Duy đào ra tin tức, gặp thấy tình cảnh đang xảy ra, sống chết bám lấy Bạc Nguyên Triệt.

Một ánh đèn flash nháy lên.

Thu Thanh Duy nhanh chóng đưa tay lên tách hai người đàn ông đang mất lý trí kia, thấy khóe miệng của Bạc Nguyên Triệt bị đánh đến chảy máu, cô tức giận đến mức quên mất việc giữ bình tĩnh, đưa chân lên đá vô bụng Hạ Minh một cái.

Cô thật muốn bốc hỏa mà, hạ thủ không lưu tình, Hạ Minh không kịp tránh đau đến mức lập tức xụy gối xuống.

“Mẹ kiếp …” Cậu ta ôm bụng, ngay cả những lời mắng nhiếc cũng không có sức mà nói, chỉ giương mắt lên nhìn không thể tin được là do Thu Thanh Duy làm:“Chết tiệt, cô… dám đánh tôi?”

Thu Thanh Duy nhất quyết chắn trước mặt Bạc Nguyên Triệt, cử động tay chân, tầm mắt hướng từ trên xuống dưới lộ ánh mắt cảnh cáo,:“Người của tôi, anh thử lại động lần nữa xem.”

Thời gian bị ngưng lại một khắc.

Người quan sát toàn bộ quá trình Phạm Phi Bằng kinh ngạc đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài.

Anh ta sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người dám đánh Hạ Minh, còn là một đứa con gái không biết phân biệt đúng sai! Chán sống rồi sao?

Anh ta đợi Hạ Minh nổi cơn thịnh nộ muốn gϊếŧ người tại chỗ, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.

Có thể thật sự là bị đá trọng thương rồi, Hạ Minh vẫn luôn ôm bụng quỳ gối trên đất, sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt, một người ưa thích sĩ diện như vậy, giờ phút này lại không màng đến chuyện có nhiều ánh mắt đang nhìn mình như vậy, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thu Thanh Duy, tự giễu cười nhạo:“ Cô ỷ vào việc tôi thích cô nên mới dám ức hϊếp tôi phải không?”

“Tôi không cần anh thích.” Thu Thanh Duy nhìn cậu ta, sắc mặt lạnh lùng: “ Làm phiền anh mau đi đi, nếu lại chọc tức tôi, gặp lần nào tôi đánh lần đó.”

Cô nói xong, đưa Bạc Nguyên Triệt rời đi, cũng không có chút lời trách cứ hành động vừa rồi của anh, đối xử đãi ngộ khác nhau một trời một vực.

Thế nên, cô giống như là đá vào ngực cậu ta chứ không phải vô bụng, điều này khiến trái tim cậu ta đau.

Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng của Thu Thanh Duy hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cậu ta mới bình tĩnh lại từ từ đứng dậy:“ Mẹ kiếp! Một cước kia thật là mẹ nó đau!”

Đang đứng dậy nửa chừng, có người đưa tay đỡ cậu ta.

Hạ Minh quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt đầy sự kinh ngạc không tưởng của Phạm Phi Bằng, ngoài miệng thay anh ta bất bình lên tiếng:“ Mẹ kiếp! Người phụ nữ đó sao lại không biết điều như thế? Yên tâm, tôi đây nhất định thay cậu xả cục tức này!”

Bời vì hai nhà kinh doanh qua lại với nhau, lại thêm việc tuổi tác tương đương, Hạ Minh và Phạm Phi Bằng cũng cùng nhau lăn lội nhiều năm, trước khi tốt nghiệp đại học cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt nhau, mấy năm nay anh ta gần như tiếp nhận Hạ thị, mới bớt gặp mặt nhau lại nhưng giao tình thì vẫn cứ luôn tồn tại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi