TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Tô Ngạn: “...”

Bị Bạc Nguyên Triệt gọi làm vệ sĩ miễn phí còn bị chế giễu, cậu ấy có dễ dãi quá không?

Cậu ấy mở cửa xe với vẻ mặt ủ rũ, ngồi vào xe với chiếc gậy bóng chày chắc

chắn trên tay và giải thích trước ánh mắt khó hiểu của Thu Thanh Duy: "Bạc Nguyên Triệt không thể đi, tôi sẽ đi cùng cô. "

Nghĩ đến gần đây chàng trai đó gọi không nghe nhắn tin không trả lời, Thu Thanh Duy liền hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

Tô Ngạn không khách khí nói: “Bà dì đến, tính tình kỳ quặc, tinh thần không ổn, lỡ cho đi ra ngoài thì lại làm lũ trẻ hoảng sợ.”

Nhào vô đi! Đánh nhau thôi mà! Ai mà không biết đang cấu kết với đồng đội chứ?

Nghe đến đây, hai người trẻ trâu này vẫn còn đang làm mình làm mẫy sao? Thu Thanh Duy không thể nhịn được cười, thấy trời đã muộn, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, lái xe đến địa điểm thi đấu.

Phòng trưng bày Bắn súng Quốc tế thành phố Lạc.

Những người đội Minh Toa Toa đã đến nơi, háo hức chờ đợi chú cừu nhỏ đến và bị tra tấn. Không phải là nói rượu không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Bắn súng có đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? Chỉ là không biết liệu con cừu nhỏ có thể chịu đựng được không.

Đồng đội cô ta nóng lòng muốn xem trò hay, tâng bốc nói: "Toa Toa, cậu giỏi thật đấy! Hai con gà yếu ớt đó thậm chí còn không thể uống qua chúng ta, càng đừng nói đến có thể bắn qua cao thủ như cậu.

Minh Toa Toa khoanh tay với vẻ mặt đắc ý: "Họ đã đã thua trận đấu rượu, nếu họ thua hôm nay, không cần phải lãng phí thêm trận thứ 3 nữa.”

"Đó là điều chắc chắn rồi! Còn muốn thắng Toa Toa của chúng tôi? Muốn ăn rắm sao!”

Như nhìn thấy được dáng vẻ thua cuộc của Thu Thanh Duy, Minh Toa Toa cười lạnh: "Thật không biết tự lượng sức! Có mấy đồng tiền dơ bẩn liền dám của người đàn ông của lão nương! Xem tôi có chỉnh chết cô ta không”

Bên cạnh, Hạ Minh cầm điếu thuốc trên môi, búng nhẹ, khóe miệng anh ta treo một nụ cười nhạt.

“Nghĩ đến một người phụ nữ thậm chí không chớp mắt sau uống hết ba chai rượu mạnh, tôi không nghĩ cô ấy sẽ kém cỏi như những gì Minh Toa Toa đã nói.” Cậu ta luôn cảm thấy hôm nay cô sẽ mang đến cho cậu ta một bất ngờ mới.

Vài phút sau, một chiếc ô tô thể thao màu đen sang trọng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cửa tài xế được đẩy ra, Thu Thanh Duy trong chiếc áo sơ mi ngắn và chiếc quần bó màu đen bước ra khỏi xe. Không nói đến vẻ đẹp bị cô ấy giấu dưới cặp kính râm, chỉ riêng thân hình nóng bỏng này cũng đã khiến cánh mày râu không thể rời mắt rồi.

Nếu không phải kiêng dè Minh Toa Toa, họ mới không quản lập trường đúng hay không đúng, liền sớm vội vàng chạy đi bắt chuyện rồi.

Từ đầu đến chân Minh Toa Toa đều dát đầy tiền nhưng tiếc thay dù có trang đẹp lộng lẫy đến đâu, khi Thu Thanh Duy ở trước mặt thì cô ta cũng trở nên mờ nhạt VÔ VỊ.

Cô ta nhìn xung quanh, chỉ hận mình không thể đem đôi mắt của những đồng đội lợn này móc xuống.

Thu Thanh Duy không nhìn thấy khuôn mặt biến dạng vì ghen tị của Minh Toa Toa, cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước đại sảnh, trong lòng liền rõ ràng.

Trò chơi thứ hai là bắn súng.

Sau khi xuống xe, vẻ mặt Tô Ngạn thay đổi.

Trung Quốc cấm súng và rất ít người có thể chạm vào đồ thật chứ đừng nói đến việc dành thời gian huấn luyện. Minh Toa Toa lựa chọn thi cái này, rõ ràng là đang làm khó, không hề có một chút công bằng nào cả!

Trong bụng cậu ấy nóng như lửa đốt, sau khi Minh Toa Toa giới thiệu người sẽ chơi cho cô ta hôm nay là tay bắn súng chuyên nghiệp, ngay lập tức liền phát hoả.

"Ý là sao đây? Lẽ ra đây là trận đấu giữa hai người. Lần trước đấu rượu uống không được liền tìm người thay thế, Hôm nay lại làm lại... nếu có gan thì liền tự mình chơi!”

Cậu ấy đang cầm một cây gậy bóng chày, mặt mày tái mét, luôn sẵn sàng lao tới đánh bất cứ ai xong lên.

Thu Thanh Duy biết Tô Ngạn không thích cô, lý do mà cậu ấy hoàn toàn bao che khuyết điểm như vậy là sợ nếu thua trận đấu này thì sẽ không lấy lại được một vài bức ảnh chụp lén Bạc Nguyên Triệt.

Cô đặt tay lên vai anh ta ra hiệu cho anh ta bình tĩnh: "Không sao đâu, tìm người thay thế cũng không sao, tôi lo được”

Minh Toa Toa nghĩ rằng cô đang nói chuyện, đảo đảo mắt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Tôi không nói là không thể tìm người thay thế, các người muốn tìm người thay thế cũng có thể tìm đến a!”

Ngừng một lát, cô ta đắc ý nói thêm: “Tuy nhiên, người tôi mời là cao thủ quốc tế đã từng dành chức vô địch, người các người mời đến so với người tôi mời lợi hại không, cái đó thì tôi không biết!”

Khuôn mặt Tô Ngạn trở nên giận dữ.

Thật là quá lắm rồi!

Hạ Minh, người đã đứng một bên hồi lâu, cuối cùng cũng dập tắt làn khói và bước ra khỏi bóng tối dưới mái hiên.

Cậu ta nở một nụ cười tự mãn và nhìn chằm chằm vào Thu Thanh Duy với một ánh mắt sắc sảo: "Cô Thu dường như không lo lắng gì cả, là cảm thấy rằng thua trận đấu này cũng không là gì cả, hoặc là nói...”

Cố tình kéo dài đoạn, anh ta tiến lại gần cô một bước, rồi chậm rãi nói câu sau: “Cô liệu có tin rằng mình có thể thắng được nhà vô địch chuyên nghiệp không?”

Thu Thanh Duy tháo kính râm xuống, bình tĩnh trả lời: “Chuyện này... phải mời anh Hạ chờ xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi